Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5338: Buông tay chiến một trận

Triệu Vân Tiêu từ trong một ngọn núi bay ra, dừng ở trước mặt Vương Trường Sinh.

“Triệu sư huynh, ngươi đã tiến vào Đại Thừa kỳ?”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, Vương gia đã che giấu bộ phận lực lượng, Trấn Hải cung cũng đã giấu bộ phận lực lượng.

Bọn họ mời Tống Ngọc Thiền tới giúp đỡ, không ngờ Triệu Vân Tiêu tới đây.

“Ừm, nghe nói gia tộc các ngươi gặp tập kích, ta liền tới, Tống sư tỷ liên hệ Ngọc Phù tiên tử của Huyền Thanh phái.”

Triệu Vân Tiêu trầm giọng nói.

“Mọi người đừng nương tay nữa, mau chút phá đi trận pháp tương đối tốt hơn, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Hỏa Vân Tử nhìn thấy Triệu Vân Tiêu, nhíu mày nói.

Hắn không ngờ lại toát ra một vị tu sĩ Đại Thừa, xem ra Vương gia vẫn luôn che giấu.

Hỏa Vân Tử vươn ngón trỏ tay phải, tay phải nở rộ ra hào quang vàng óng chói mắt, một tiếng chim hót trong vắt vang lên, một dải cầu vồng màu vàng óng bắn ra, sau chớp mắt mơ hồ, hóa thành một con Tam Túc Kim Ô hình thể thật lớn.

Đây không phải pháp lực hóa hình, mà là một môn bí thuật —— Kim Ô Phần Thiên Chỉ, một môn bí thuật này đến từ Thiên Hư Ngọc Thư, cần phải có tinh huyết Kim Ô mới có thể tu luyện.

Hỏa Vân Tử và Tần Thiên Thiên phát hiện di hài Kim Ô, đạt được chân linh bổn nguyên, tàn hồn Kim Ô cùng một ít tinh huyết Kim Ô.

Bọn họ luyện hóa chân linh bổn nguyên, cải thiện tư chất, tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít. Tần Thiên Thiên mang tàn hồn Kim Ô luyện vào trong Huyền Thiên tàn bảo, Hỏa Vân Tử lợi dụng tinh huyết Kim Ô tu luyện Kim Ô Phần Thiên Chỉ, một bí thuật này uy lực cực lớn.

“Hừ, cũng không phải đại tộc, một tiểu tộc hộ tộc đại trận không mạnh đến đâu.” Một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Kim Đình, xuất thân Kim Xi tộc, Đại Thừa sơ kỳ.

Hắn giơ tay phải, một đạo hào quang màu xanh bay ra, nháy mắt xuất hiện ở trên không Thanh Liên đảo, rõ ràng là một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, linh khí kinh người, là thượng phẩm thông thiên linh bảo.

Kim Đình bấm pháp quyết, pháp bàn màu xanh nhất thời nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, chợt toát ra vô số phù văn huyền ảo.

Trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng sấm sét vang dội, một cột sét màu bạc đường kính trăm trượng từ trên trời giáng xuống, bổ về phía màn hào quang màu vàng.

Dẫn Lôi Bàn, dùng Dẫn Lôi Châu bậc tám làm tài liệu chính luyện chế thành, có thể dẫn đường thiên lôi đả thương địch thủ. Cột sét màu bạc đánh lên màn hào quang màu vàng, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, màn hào quang màu vàng nổi lên một trận gợn sóng, rất nhanh khôi phục bình thường.

Kim Đình bấm pháp quyết, Dẫn Lôi Bàn nở rộ ra linh quang chói mắt, một cột sét màu bạc so với vừa rồi càng thêm thô to từ trên trời giáng xuống, bổ lên màn hào quang màu vàng. Cùng lúc đó, Tam Túc Kim Ô cũng đánh lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng lõm xuống, linh quang lóe lên không ngừng.

Một tiếng chim hót bén nhọn vang lên, một con Tam Túc Kim Ô bao bọc vô số ngọn lửa màu vàng bỗng dưng hiện lên, cũng đánh lên màn hào quang màu vàng, linh quang của màn hào quang màu vàng ảm đạm xuống.

Hào quang vàng óng lóe lên, một ngọn núi khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng bỗng hiện lên, đập về phía một chỗ này, đám người La Tiêu ùn ùn ra tay công kích cùng chỗ.

Trận bàn trên tay Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lóe lên không ngừng, truyền ra một đợt tiếng rít chói tai, mơ hồ có thể nhìn thấy vài vết nứt dài nhỏ.

“Ta đã trở về.”

Vương Nhất Đao từ trong một ngọn núi bay ra, vẻ mặt lạnh như băng. Hắn nhận được tin tức, lợi dụng vài tòa truyền tống trận cỡ lớn chạy đi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Thanh Liên đảo.

“Đi, đi ra ngoài gặp bọn họ một chút.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, tộc nhân dưới Đại Thừa đều đã rút đi, bọn họ có thể buông tay ra chân rồi, nếu là để kẻ địch phá đi trận pháp ở Thanh Liên đảo đánh nhau to, cho dù tiêu diệt kẻ địch, Thanh Liên đảo cũng sẽ hóa thành phế tích.

Xây dựng khó hơn phá hủy nhiều, tộc nhân là đã rút đi, nhưng trên đảo còn có không ít vườn linh dược, cấm chế, đây đều là tài sản quý giá.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Triệu Vân Tiêu, Vương Nhất Đao, Vương Thiền, Vương Thiền, Vương Ngọc Lam, Vương Thanh Bạch và Liễu Hồng Tuyết bay ra ngoài, đón đánh kẻ địch, Vương Tu La, Vương Na La cùng Vương Thôn Thiên làm lực lượng dự bị, trốn trong bóng tối, tìm cơ hội đánh lén kẻ địch, nếu là tộc nhân không địch lại, bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ.

Vương Na La đã tiến vào Đại Thừa trung kỳ, nhìn từ số lượng tu sĩ Đại Thừa, Vương gia cũng không thua kẻ địch.

Kẻ địch xa xôi đột kích, khẳng định chuẩn bị bảo vật đối phó bọn họ hoặc là có thần thông khắc chế bọn họ, bọn họ phải giữ lại một chiêu.

“La Tiêu, đây là cơ hội báo thù rửa hận cho ngươi, không cần ta nhiều lời, ngươi biết làm thế nào!” Kim Hồng trầm giọng nói.

“Kim đạo hữu yên tâm, ta biết làm thế nào, nhưng Thái Hạo Chân Nhân nắm giữ linh vực, ta không phải đối thủ của hắn.”

La Tiêu nhíu mày nói.

“Tần sư muội và ta đối phó Thái Hạo Chân Nhân, các ngươi đối phó tu sĩ Đại Thừa khác, tốc chiến tốc thắng.”

Hỏa Vân Tử phân phó, mặt đầy sát khí.

Hắn cũng không khinh địch, tính liên thủ với Tần Thiên Thiên đối phó Thái Hạo Chân Nhân.

Hỏa Vân Tử bấm pháp quyết, từng cây mâu lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, có nhiều tới mấy chục vạn cây, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận