Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1741: Lai lịch Mộc yêu (1)

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Trong lòng bán tin bán nghi. Mặc kệ nói như thế nào, ma đầu này bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc.

Nói chuyện phiếm nửa canh giờ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cáo từ rời khỏi. Ba người Chu Tương Cầm tự mình tiễn bọn họ rời khỏi.

Ra khỏi phường thị, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhảy lên trên Thanh Liên pháp toà. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, Thanh Liên pháp toà thanh quang đại phóng. Hoá thành một đạo cầu vồng xanh phá không mà đi.

“Thanh Liên tiên lữ không hổ là Nguyên Anh tu sĩ danh chấn Nam Hải. Hai người liên thủ, Quỷ Sát tán nhân căn bản không phải là đối thủ. Đúng rồi, Chu đạo hữu, ngươi sưu hồn Nguyên Anh của Quỷ Sát tán nhân, có tra được tình báo gì quan trọng không?”

Trần Hoành Quang thuận miệng hỏi.

Chu Tương Cầm lắc đầu nói: “Không có tình báo quan trọng gì, hắn chưa từng tiếp xúc với tên ma đầu kia, nhưng hẳn ở bên trong một động phủ của cổ tu sĩ chiếm được một khối hài cốt yêu cầm cấp bốn. Bị hắn luyện chế thành cốt thi Nguyên Anh kỳ. Đáng tiếc hắn vừa mới luyện chế xong. Nếu để hắn bồi dưỡng thêm hơn trăm năm, sẽ không dễ dàng đối phó như vậy rồi.”

“Cốt thi? Những quỷ tu này thích luyện chế cốt thi trở thành thủ hạ để sử dụng. Nhưng từ sau khi Vạn Quỷ tông Nam Hải bị diệt, số lượng quỷ tu ngày càng ít, cũng không xuất hiện nhân vật lợi hại nào.”



Sùng Châu, Mộ Dung vương tộc.

Một toà quảng trường đá chiếm diện tích cực lớn, một con giao long màu trắng với hình thể thật lớn đang đánh cùng một chỗ với một con giao long một sừng màu vàng.

Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đứng ở xa xa, vẻ mặt Vương Thanh Linh tràn đầy hưng phấn.

Nàng và Vương Thu Minh bái phỏng Mộ Dung vương tộc. Mộ Dung vương tộc nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, chủ động đưa ra đề nghị đấu thú. Vương Thanh Linh đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mộ Dung vương tộc chăn nuôi lượng lớn linh thú linh cầm. Long khâu và Ô tước là bậc ba hạ phẩm, chúng nó đều bại ở dưới vuốt linh thú Mộ Dung gia chăn nuôi. Vương Thanh Linh đành trông cậy vào Băng phong giao hỗ trợ hoà một ván.

Sừng của Giao long màu càng phun ra một đạo kim quang, đánh trên người Băng phong giao. Băng phong giao phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đất. Thân hình khổng lồ đập vụn đá xanh trên mặt đất.

Trên người Băng phong giao bóc ra không ít vảy, người đầy vết thương.

Giao long màu vàng một kích đắc thủ, tiếp tục phóng về hướng Băng phong giao. Băng phong giao tựa như phản ứng chậm nửa nhịp, chờ giao long màu vàng tới gần người. Lúc này nó phun ra một cỗ hàn khí trắng xoá. Giao long màu vàng muốn tránh đi, cái đuôi của Băng phong giao từ trên trời giáng xuống, vỗ lên trên người giao long màu vàng. Làm cho giao long màu vàng trực tiếp tiến vào bên trong hàn khí. Giao long màu vàng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chậm rãi kết băng. Băng phong giao tiếp tục phun ra hàn khí, đóng băng giao long màu vàng lại.

Băng phong giao nâng lên long trảo thật lớn, muốn chụp về phía đầu của giao long màu vàng.

“Dừng tay, Vương phu nhân, tại hạ nhận thua.”

Một gã nho sinh áo trắng mặt trắng vội vàng mở miệng nói. Hắn là Mộ Dung Ngọc Hoa, một trong Đại yến thập bắt kiệt.

Hắn cũng không giỏi ngự thú thuật, bại bởi Bách Linh tiên tử Vương Thanh Linh cũng không có gì.

Trên thực tế, cao tầng Mộ Dung gia cũng muốn hắn thua. Mộ Dung gia đã thắng hai tràng, kiếm đủ mặt mũi. Để cho Vương Thanh Linh thua trận tỷ thí, vậy không hợp đạo đãi khách.

Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh không ngại vạn dặm đường xa bái phỏng Mộ Dung vương tộc. Mộ Dung vương tộc cũng chừa cho khách khứa chút mặt mũi.

...

“Tiểu Bạch, trở về.”

Vương Thanh Linh vui vẻ ra mặt, hô lớn gọi Băng phong giao. Băng phong giao thu hồi móng vuốt, bay về hướng Vương Thanh Linh, dừng trước mặt nàng.

Nàng lấy ra mấy chục quả trái cây màu tuyết trắng. Băng phong giao ngầm hiểu, mở ra mồm máu to, Vương Thanh Linh bỏ trái cây vào miệng nó.

Băng phong giao động dậy miệng nhai vài cái, sau đó nuốt xuống, mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Mộ Dung Ngọc Hoa thu hồi giao long màu vàng, đi tới, chắp tay nói: “Tại hạ đã sớm nghe nói Bách Linh tiên tử am hiểu khu trùng ngự thú. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Mộ Dung đạo hữu khen sai rồi. Nếu các ngươi không cố ý để ta thắng, phái một con linh thú bậc ba thượng phẩm ra tỷ thí cũng không phải là việc gì khó.”

Vương Thanh Linh thâm ý nói. Mộ Dung vương tộc am hiểu khu trùng ngự thú. Nàng bại hai tràng bởi Mộ Dung vương tộc, thắng tràng cuối cùng. Rõ ràng là do Mộ Dung vương tộc cố ý châm chước.

Nếu ngay cả điểm này nàng cũng không nhận ra, vậy thì ngốc hết thuốc chữa rồi.

Mộ Dung Ngọc Hoa ngượng ngùng cười, rồi nói: “Vương phu nhân. Vương đạo hữu, nghe nói Thanh Liên tiên lữ du lịch ở tu tiên giới Trung Nguyên, không biết Vương tiền bối bọn họ có rảnh đến Mộ Dung gia chúng ta một chuyến hay không. Tổ phụ chúng ta ngưỡng mộ Thanh Liên tiên lữ đã lâu, sớm muốn gặp mặt một phen, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

“Cửu thúc Cửu thẩm du lịch ở tu tiên giới Trung Nguyên. Bọn họ có đề cập qua với chúng ta, có thời gian nhất định sẽ thượng môn bái phỏng. Đúng rồi, Mộ Dung đạo hữu, mạo muội hỏi một câu. Gia tộc các ngươi am hiểu khu trùng ngự thú, khẳng định có không ít điển tịch về phương diện này. Có thể cho ta mượn xem một chút được không? Không cần đề cập đến điển tịch cơ mật của quý tộc. Nếu thật sự không được, cho ta mượn xem một quyển cũng được. Một quyển là tốt rồi, chim, cá, thú, kỳ trùng,.. đều được.”

Vương Thanh Linh trông mong nhìn vè phía Mô Dung Ngọc Hoa. Trên thực tế, nàng thượng môn bái phỏng Mộ Dung vương tộc. Không chỉ là ý nguyện của nàng, cũng có dặn dò của Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận