Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1507: Quân tử hiên ngang

Hắn biết rõ việc hắn làm sẽ có hậu quả gì, hắn cũng muốn mượn cơ hội này để thẳng thắn. Thời điểm hắn gia nhập Vương gia, vừa mới bị thông gia bán đứng, hắn thật sự không dám tin tưởng Vương gia. Nhưng sau khi gia nhập Vương gia, hắn liền hối hận rồi.

Hắn giấu không được bao lâu, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện tư chất. Trừ phi hắn cam nguyện chết già ở Trúc cơ kỳ. Thời gian hắn giấu diếm càng lâu, Vương gia sẽ càng không tin tưởng hắn. Còn không bằng sớm chút thẳng thắn.

Tu sĩ song linh căn, được bồi dưỡng thích đáng khẳng định có thể kết đan. Chỉ cần hắn trung với Vương gia, dù Vương gia không trọng dụng hắn, cũng sẽ không giết hắn chứ!

Pháp bảo, trận pháp và phù triện đều không phát hiện dị thường, lời Trần Húc Đông nói đều là sự thật.

“Cho dù ngươi lo lắng bị người khắc bán đứng, nhưng ngươi giấu diếm tư chất lẫn vào Vương gia chúng ta. Là cho rằng Vương gia chúng ta đều là kẻ ngốc sao?”

Vương Trường Sinh híp hai mắt lại, cười lạnh nói.

Trần Húc Đông sợ tới mức hồn bay ra ngoài, vội vàng dập đầu ba cái, giải thích: “Vương tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối chưa từng có suy nghĩ này, cũng không dám có suy nghĩ này.”

“Ngươi vẫn nguyện ý ở lại Vương gia chúng ta sao? Ngươi giầu diếm tư chất, đây là bất trung. Trần gia các ngươi sẽ trọng dụng người bất trung sao?”

Uông Như Yên nghiêm mặt hỏi, Trần Húc Đông có tư chất không tồi, nhưng hắn giấu diếm tư chất, vấn đề rất nghiêm trọng. Hiện tại dám giấu diếm tu chất, về sau ai dám cam đoan hắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người.

“Ngoại trừ Vương gia, vãn bối cũng không còn nơi nào để đi, mong rằng Vương tiền bối thu lưu. Đúng rồi, trên người vãn bối còn có một tấm bản đồ, nghe nói là bản đồ của Ngũ Long bí cảnh.”

Trần Húc Đông cũng không ngốc, hẳn chỉ cần dám nói sẽ rời khỏi Vương gia, khẳng định sẽ chết.

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy ra một tấm da thú ố vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tiếp nhận da thú, nhìn lướt qua,, sau đó đưa cho Uông Như Yên.

“Nếu ngươi là Chế phù sư, vậy trước tiên đi Chế phù đường làm việc đi! Chỉ cần ngươi làm tốt, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Vâng, vãn bối đa tạ Vương tiền bối thu lưu.”

Trần Húc Đông dập đầu từng tiếng vang dội, cảm kích nói.

Vương Mạnh Phần phái người dẫn Trần Húc Đông đi, để hắn luyện chế phù triện cho Vương gia.

“Tôn nhi có tội, mong lão tổ tông trách phạt.”

Vương Mạnh Phần quỳ xuống, thần sắc khẩn trương.

Gia tộc vừa dời đến Thanh Liên đảo, liền xuất hiện chuyện sơ xuất lớn như vậy. Vương Mạnh Phần khó thoát khỏi trách nhiệm.

Trần Húc Đông có thể giấu diếm tư chất. Ai biết người khác có giấu diếm cái gì hay không?

“Ta không muốn nghe những lời này, kế tiếp ngươi dự định làm thế nào?”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng. Hắn đã sớm có chủ ý, chỉ là muốn nhìn Vương Mạnh Phần sẽ xử lý ra sao.

Thời gian Vương Mạnh Phần từ Đông Hoang chuyển đến Nam Hải cũng không dài, tình hình Nam Hải và Đông Hoang rất khác nhau. Các thế lực khắp nơi rắc rối khó gỡ, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, mười phần phức tạp.

Làm sai sự không sợ, sửa lại là được. Mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn.

Vương Mạnh Phần đảm nhiệm gia chủ chưa lâu, kinh nghiệm chưa nhiều. Hắn ở Đông Hoang chỉ quản mấy trăm người tu tiên. Hiện tại đến Nam Hải, quản đến mấy ngàn tu sĩ, hơn nửa trong số đó đều là người ngoài đến.

“Tôn nhi sẽ thẩm tra lại một lần nữa xuất thân lai lịch của người bên ngoài đến. Tộc nhân phụ trách thẩm tra trước đó cách chức điều tra, trừ nửa năm bổng lộc. Về phần Trần Húc Đông, trước cứ để hắn ở Chế phù đường luyện chế phù triện. Để hắn tự do ra vào, nếu hắn thật sự ra khỏi gia tộc, liền lấy danh phản đồ giết. Nếu hắn vẫn ở lại Chế phù đường làm việc, thì xem biểu hiện của hắn. Tôn nhi sẽ không cho hắn tiếp xúc với những việc quan trọng, phái người theo dõi hắn. Một khi phát hiện dị thường, lập tức giết không tha.

Vương Trường Sinh khoát tay áo nói: “Không cần phải phái người theo dõi hắn, như vậy sẽ làm chúng ta có vẻ hẹp hòi. Trước cứ để hắn không dùng một đoạn thời gian, xem biểu hiện của hắn. Thật ra có thể uỷ thác trọng trách cho hắn, phạt hắn ba năm bổng lộc, xem như là trừng phạt vì giấu diếm tư chất. Sau đó, thì phải xem hắn biểu hiện rồi tính tiếp.”

Tư chất của Trần Húc Đông đặt ra đó, chỉ cần hắn trung với Vương gia, tận tâm làm việc vì Vương gia, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn. Nhưng cũng không thể tọng dụng hắn, để hắn xem thường Vương gia. Trước cứ không dùng hắn một đoạn thời gian, chậm thì mấy năm, lâu thì mấy chục năm, thậm chí cả đời. Cụ thể bao lâu thì phải xem biểu hiện ngày sau của hắn.

Hắn giấu diếm tư chất, đây là sai lầm, khẳng định phải phạt. Để hắn ở Chế phù đường là muốn mài mòn nhuệ khí của hắn. Nếu hắn dám rời khởi Vương gia hoặc có hành động dị thường. Vương gia khẳng định sẽ giết hắn, hắn không để Vương gia sử dụng, đương nhiên phải giết.”

“Vâng, tôn nhi đã biết.”

“Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì ngươi đi làm việc đi! Bảo Hữu Vi đến đây một chuyến.”

Vương Mạnh Phàn đáp ứng xuống dưới, xoay người rời khỏi.

“Hải Đường, có thể sửa chữa trận pháp Phật môn bậc bốn kia không?”

Vương Trường Sinh trao đổi cùng Hải Đại Thiện, được đến một bộ trận pháp Phật môn bậc bốn không trọng vẹn. Hắn giao cho Diệp Hải Đường sửa chữa.

“Trận pháp đã bị hao tổn nghiêm trọng, ta đã sửa tốt rồi. Trận pháp Phật môn quả là bất phàm, nhưng muốn đối phó với quỷ vật Nguyên Anh kỳ, vẫn cần dự bị thêm một ít thủ đoạn, mới có thể vạn vô nhất thất.”

Diệp Hải Đường tương đối cẩn thận, một gã quỷ vật Nguyên Anh kỳ, tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.

Uông Như Yên vui mừng gật đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, chúng ta cũng an tâm. Ngươi nếu muốn tài liệu bày trận gì cứ nói với Mạnh Phần, luyện chế nhiều thêm mấy bộ trận bàn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận