Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4420: Bế quan tiềm tu (1)

Phiêu Vân đảo, tòa cung điện màu vàng khí thế hùng vĩ nào đó, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Càn Thổ điện”.

Trần Nguyệt Dĩnh ngồi ở trên chủ tọa, ánh mắt ngưng trọng, Trình Chấn Vũ, Trịnh Nam cùng Triệu Vân Tiêu đứng ở một bên, ba người bọn họ vẻ mặt cung kính.

Sau khi Trần Nguyệt Dĩnh tiến vào Đại Thừa kỳ, địa vị của Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam nước lên thì thuyền lên, bọn họ không những là tu sĩ phi thăng, quan hệ với Thanh Liên tiên lữ cũng không tệ. Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam trước mắt đều là Luyện Hư trung kỳ, Trần Nguyệt Dĩnh triệu kiến bọn họ, dò hỏi tình huống tu luyện của bọn họ, cái này làm bọn họ được yêu mà sợ.

“Vân Tiêu nói các ngươi làm việc đắc lực, về sau các ngươi phụ trách tọa trấn Ngọc Lông cốc đi!” Trần Nguyệt Dĩnh phân phó.

Nói là xử lý sự việc công bằng, thân sơ vẫn có khác biệt.

Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam vui sướng không kiềm chế được. Ngọc Lông cốc có một mỏ quặng bậc sáu cỡ lớn, đó là một công việc béo bở, không biết có bao nhiêu tu sĩ Luyện Hư nhìn chằm chằm Ngọc Lông cốc.

“Đa tạ Trần sư tổ, Triệu sư thúc.”

Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam vội vàng cúi người hành lễ, cảm kích nói.

Trần Nguyệt Dĩnh đang muốn nói cái gì, Triệu Vân Tiêu mở miệng nói “Sư phụ, Vương sư đệ tới đây, hắn dẫn theo Tây Môn Long tới.”

“Tây Môn Long...”

Trần Nguyệt Dĩnh tự nhiên biết Tây Môn Long, nhưng không có giao tình gì. “Để hắn tới đây đi.”

Trần Nguyệt Dĩnh phân phó, hướng về Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam phất phất tay, bọn họ biết điều lui xuống.

Triệu Vân Tiêu đáp một tiếng, vội vàng dùng la bàn đưa tin liên hệ Vương Trường Sinh. Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh đi vào.

“Đệ tử bái kiến Trần sư thúc.” Vương Trường Sinh khom mình hành lễ, vẻ mặt cung kính.

“Tây Môn Long đến Trấn Hải cung làm gì?”

Trần Nguyệt Dĩnh vào thẳng đề tài chính. Vương Trường Sinh không dám giấu diếm, bẩm báo theo sự thật.

“Hắn trái lại cũng hào phóng, được rồi! Ngươi dẫn hắn qua đây đi.”

Trần Nguyệt Dĩnh biết được nguồn cơn sự việc, phân phó.

Trấn Hải cung bây giờ ngồi ngang hàng với Huyền Thanh phái, nhưng Huyền Thanh phái có thể điều động không ít tu sĩ Hợp Thể, gia tộc tu tiên phụ thuộc có tu sĩ Hợp Thể nhiều tới năm cái, Trấn Hải cung chỉ có Vương gia và Tống gia, tương đối nhỏ yếu.

Vương Trường Sinh đáp một tiếng, xoay người rời khỏi.

Không đến nửa khắc đồng hồ, Vương Trường Sinh dẫn theo Tây Môn Long đi vào.

“Các ngươi lui xuống đi, ta cùng Tây Môn tiểu hữu từ từ nói chuyện.”

Trần Nguyệt Dĩnh bảo Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Tiêu lui ra, Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Tiêu tự nhiên không dám từ chối, xoay người rời khỏi. Vương Trường Sinh tới chỗ ở của Triệu Vân Tiêu, hai người ngồi ở trong đình đá, uống trà nói chuyện phiếm.

Tán gẫu tới Ngân Sa nhất tộc, Triệu Vân Tiêu vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Sau khi Viên Cương gia nhập Ngân Sa nhất tộc, Ngân Sa nhất tộc nhanh chóng mở rộng thế lực, một ít chủng tộc nhỏ đã đầu phục Ngân Sa nhất tộc, thực lực Ngân Sa nhất tộc tăng vọt, tương đối sinh động, tu sĩ cấp cao của Ngân Sa nhất tộc thậm chí thường xuyên xuất hiện ở địa bàn Nhân tộc chúng ta khống chế, các ngươi phải phòng bị nhiều hơn.”

...

Đại chiến mới kết thúc hơn một trăm năm, Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhân tộc Huyền Linh đại lục trước mắt có ba vị Đại Thừa, nghĩ hẳn Ngân Sa nhất tộc cũng không dám gây chuyện.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn phải đề phòng một chút.

Ngân Sa nhất tộc là chủng tộc mới quật khởi, không đến hai vạn năm đã có hai vị chiến lực Đại Thừa kỳ, khó tránh khỏi sẽ bành trướng, trước mắt Ngân Sa nhất tộc còn chưa xảy ra xung đột lớn với Nhân tộc.

“Như thế nào? Ngân Sa nhất tộc có gan muốn gây chuyện?”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói, Đại Thừa của Ngân Sa nhất tộc sinh ra còn chưa đến hai vạn năm, mà Nhân tộc có ba vị Đại Thừa, Kim Giảo ở lúc này muốn gây chuyện, là không khôn ngoan.

“Trước mắt chưa, không đại biểu về sau không có, muốn gây chuyện, cũng không nhất định là Ngân Sa nhất tộc, không cùng tộc ta lòng nhất định khác, đề phòng nhiều hơn là chuyện tốt.”

Triệu Vân Tiêu nghiêm mặt nói.

Mặc kệ Ngân Sa nhất tộc hay Kim Lân nhất tộc, đều là đối tượng Nhân tộc cần phòng bị.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, hắn phân phó một tiếng là được.

Nói chuyện phiếm non nửa canh giờ, một thanh niên áo vàng ngũ quan tuấn lãng, thân hình cao lớn đi vào, cười nói: “Triệu sư huynh, Vương sư tổ, sư phụ gọi các ngươi đi qua.”

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, thanh niên áo vàng xưng hô bọn họ như thế, chỉ có một loại khả năng, hắn là đệ tử của Trần Nguyệt Dĩnh.

Cùng sư phụ chẳng phân biệt tu vi, lấy bối phận xưng hô, không phải cùng sư phụ, ai tu vi cao bối phận cao.

“Vương sư đệ, giới thiệu một phen, vị này là Dương Tiêu Viễn Dương sư đệ, cũng là đệ tử sư phụ mới thu.”

Triệu Vân Tiêu giới thiệu.

Dương Tiêu Viễn là hậu nhân của Dương Khánh Long, Trần Nguyệt Dĩnh tự mình thu làm đệ tử dạy dỗ. Ngoài ra, Trần Nguyệt Dĩnh cũng từ trong phe phái bản thổ thu một vị đệ tử, lấy cái này chỉnh hợp lực lượng của hai phe phái.

Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Trần sư thúc đã gọi chúng ta đi qua, chúng ta mau đi qua đi!”

Vương Trường Sinh và Triệu Vân Tiêu tới Càn Thổ điện, Tây Môn Long đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận