Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3013: Kiền dương hoá ách đan, rời khỏi (2)

Hoàng Phú Quý nhát gan sợ phiền phức, da mặt rất dày, căn bản không thèm để ý đến cái nhìn của người khác. Lam Phúc Không thích vuốt mông ngựa, hắn tựa như cũng không thèm quan tâm người khác nhìn hắn thế nào.

“Lam đạo hữu, ngươi xem ai cũng thấy tiền đồ không thể đo lượng. Có thể kỳ vọng đến Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ không khó, ngươi nói quá rồi đó! Nếu theo lời ngươi nói, Huyền Linh đại lục đã sớm có vô số Luyện hư kỳ, Hợp thể kỳ tuỳ ý cũng có thể nhìn thấy được rồi.”

Đông Phương Vũ trêu ghẹo, vẻ mặt khinh miệt.

Lam Phúc Không có tiếng là bậc thầy vuốt mông ngựa, không có bản lãnh gì lớn, nhưng bản lãnh thổi phồng người khác thì tuyệt đối là hạng nhất. Thường xuyên thổi phồng khiến cho đương sự cũng cảm thấy xấu hổ. Lam Phúc Không lại không cảm thấy điều gì.

“Cũng không thể nói như vậy, điều này cần điều kiện tiên quyết là tất cả đều thuận lợi. Con đường tu tiên dài dằng dặc, ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì? Huyền Linh thiên tôn lợi hại chứ! Lúc đó chẳng phải cũng mất tích không rõ sao. Lão phu cũng không thổi phồng lung tung, bọn họ quả thật rất mạnh, khiến cho lão phu cảm thấy mặc cảm.

Lam Phúc Không không cho là đúng đáp trả.

“Lam đạo hữu, ngươi đương nhiên mặc cảm. Ai sẽ giống như ngươi chứ, trước mặt ai cũng sẽ quỳ xuống cúi đầu.”

Một Hoá thần tu sĩ khác cười nhạo.

Lam Phúc Không chẳng hề để ý, cũng không có không vui, ngược lại đắc ý dào dạt nói: “Đại trượng phu co được giãn được. Quỳ xuống thì làm sao, lão phu không phải vẫn sống tốt đấy thôi.”

Trong mắt Vương Trường Sinh loé lên ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ Lam Phúc Không có suy nghĩ này, khi bị người ta trêu chọc cười nhạc, hắn lại không coi đây là sỉ nhục. Ngược lại còn coi đó là vinh quang. Không biết nên nói Lam Phúc Không ruột rỗng ngực rộng, hay là nói hắn da mặt dày đây.

Chúng tu sĩ rất nhanh dời đề tài, cạn chén đổi trản.

Một canh giờ sau, yến hội chấm dứt. Chúng tu sĩ lần lượt rời khỏi, quay về chỗ nghỉ ngơi.

Lam Phúc Không dẫn theo đệ tử Lam gia quay về chỗ ở. Lam Phúc Không lưu lại tôn tử là Lam Hải Thắng, rồi cho những người khác quay về nghỉ ngơi.

“Hải Thắng, tham gia xong yến hội, ngươi có cảm tưởng gì?”

Lam Phúc Không ôn hoà hỏi.

“Tổ phụ, ngài thu liếm một chút, cứ như vậy tôn nhi không ngẩng nổi đầu. Tôn gia, Triệu gia đều xem ngài là trò cười.”

Lam Hải Thắng nhíu mày nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tổ phụ của người khác hoặc là pháp lực cao cường, hoặc là khiêm tốn cẩn thận, hoặc là lão luyện thành thục. Lam Phúc Không thì khác, cho dù tu vi của hắn cao hơn tu sĩ cùng giai, hắn cũng phải thổi phồng. Từ đó được đến danh hiệu “Bậc thầy vuốt mông ngựa”.

Thích thổi phồng người khác còn chưa tính, cường địch giết đến cửa. Lam Phúc Không không liều chết đối khắng, cũng không định chạy trốn, mà là trước mặt mọi người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cắt đất đền tiền. Làm trò cười cho cả thiên hạ.

Lam Hải Thắng cũng không muốn nhận mình là tôn tử của Lam Phúc Không, rất mất mặt.

“Hừ, người khác đánh giá có quang trọng vậy sao? Lam gia chúng ta không bằng thế lực khác, làm việc gì cũng chỉ có thể nhẫn. Nhận một lúc gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời không. Tính mạng mấy vạn người trong tộc đều nằm trong tay lão phu, lão phu chỉ có thể nhẫn. Ta quỳ xin tha với Lão quỷ thì đã sao, Lam gia chúng ta còn tồn tại, chỉ là địa bàn ít hơn một ít. Vu gia đã bị diệt rồi, đây không phải là minh chứng tốt nhất sao?”

Lam Phúc Không thấm thía nói, giọng điệu hắn vừa chuyển, cất lời: “Vương đạo hữu và Vương phu nhân có thần thông hơn người, lại là đệ tử Trấn Hải cung. Thêm chút thời gian, bọn họ khẳng định sẽ trở thành châu bái. Ngươi cố gắng tiếp xúc hầu hạ hậu nhân của bọn họ, kết một cái thiện duyên cũng tốt. Tốt nhất ngươi nên dắt theo muội muội, nếu có thể làm thông gia với Vương đạo hữu, vậy thì càng tốt.”

Lam Hải Thắng có chút cạn lời. Rèn sắt cũng phải có lực, hắn có một tổ phụ uất nghẹn như vậy, tu sĩ có thực lực hơi mạnh một chút cũng không muốn kết giao cùng hắn. Đệ tử Lam gia hành tẩu bên ngoài thường xuyên bị người khác trào phúng.

“Vâng, tôn nhi tuân mệnh.”

Lam Hải Thắng đầy miệng đáp ứng, về phần có làm hay không lại là một chuyện khác.



Thính Đào cung, luyện công thất, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên tay cầm một bình sứ màu vàng.

Hắn chỉ cần một viên Kiền dương hoá ách đan, Thái Dương chân nhân lại cho hắn năm viên Kiền dương hoá ách đan. Hắn tính nộp lên hai viên, lưu lại ba viên tự mình dùng.

Lần này đến Thái Dương tông làm khách, thật sự không phải là một chuyến tay không.

Vương Trường Sinh thu hồi bình sứ màu xàng, bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Gần nửa tháng kế tiếp, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi theo Dương Hào du sơn ngoạn thuỷ, kết giao cùng các Hoá thần tu sĩ khác. Lam Phúc Không cũng ở đây.

Mỗi lần nói chuyện phiếm, Lam Phúc Không đều thổi phồng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Ngay từ đầu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên còn có chút không quen, còn khiêm tốn đáp lại vài câu. Sau này thì chết lặng, không nói thêm điều gì.

Lam Phúc Không gặp ai thì thổi người đó. Một gốc cây ngọn cỏ đều có thể thổi thành linh dược vạn năm quý hiếm. Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao Lam Phúc Không tin là được.

Nửa tháng sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào Thái Dương điện. Thái Dương chân nhân ngồi ở ghế chủ toạ, Dương Hào đứng ở một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận