Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3702: Băng Sát Hàn Ngọc (1)

“Không sai, ngươi hẳn là biết tác dụng của Thiên Hồn U Liên chứ? Phi Long Tán Nhân bồi dưỡng Thiên Hồn U Liên, nhưng hai kẻ kia hẳn là ăn mất một ít, ít nhất còn có một hai cây, ngươi nếu muốn liều mạng, vậy tiếp tục đi!”

Kim Sát Chân Nhân nghiêm nghị nói.

Trên mặt Liễu Thiên Diễm lộ ra nét trầm ngâm, ngay tại lúc này, một màn hào quang năm màu dày đặc bỗng dưng hiện lên, che kín cả sân.

“Đáng chết, có người giành trước một bước, đã khống chế trận pháp, rất có thể là hai tên đó.”

Kim Sát Chân Nhân mắng một câu, sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Hừ, bọn họ đoạt xá thân thể người khác, có thể mạnh đến đâu?”

Liễu Thiên Diễm chẳng hề để ý nói.

“Bọn họ có Diệt Tiên Tán, tu sĩ Đại Thừa bình thường trúng độc này cũng có phiền toái, ngươi nếu tu luyện độc công hoặc là có thuốc tiên giải độc bậc tám, coi như ta chưa nói.”

Kim Sát Chân Nhân cười lạnh nói.

“Diệt Tiên Tán!”

Liễu Thiên Diễm biến sắc, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

“Được rồi! Lão phu hợp tác với ngươi, nhưng ngươi giở trò với lão phu nữa, vậy thì không có khả năng hợp tác tiếp.”

Liễu Thiên Diễm nhắc nhở, giọng điệu trầm trọng.

“Như nhau cả thôi, mọi người đều giống nhau.”

Kim Sát Chân Nhân đáp ứng.

Hai người thúc giục pháp tướng, công kích màn hào quang năm màu.

...

Một ngọn núi cao xanh biếc hiểm trở, ở đỉnh núi, một tòa trang viên màu xanh diện tích cực lớn, trang viên mở rộng cửa, lối vào treo một tấm biển vuông sơn vàng, bên trên viết ba chữ to “Vườn linh dược”.

Uông Như Yên cùng Vương Mạnh Bân đang vơ vét linh dược, có rất nhiều linh dược chết héo, nhưng vẫn có không ít linh dược, tuổi thấp nhất cũng được hai vạn năm, nhiều thì bốn vạn năm.

Vương Mạnh Bân thúc giục trận pháp vây khốn Liễu Thiên Diễm cùng Tống Vân Phượng, bọn họ tính cướp đoạt thêm một ít tài vật, sau khi rời khỏi, còn muốn cướp đoạt liền khó khăn, chưa chắc là Trấn Hải cung độc chiếm hòn đảo này. Ngoài ra, bọn họ khẳng định phải nộp lên một vài thứ.

Theo lý mà nói, khu vực khai hoang, thứ phát hiện được thuộc về kẻ khai hoang, nhưng phải xem cái gì đã. Một hòn đảo lớn như vậy, muốn nói không có thứ tốt, Trấn Hải cung cũng không tin.

Vương gia có thể không nộp, nhưng không chừng ngày nào đó phe phái bản thổ liền ném một đôi giày nhỏ tới, xỏ hay không xỏ đều mất tự nhiên.

Bởi vậy, bọn họ vơ vét thêm một ít tài nguyên tu tiên, lại truyền tống hòn đảo lên cũng không muộn.

“Bốn vạn năm Thiên Tâm Liên, Kim Lật Quả, Hỏa Hạnh Quả...”

Uông Như Yên cùng Vương Mạnh Bân vui vẻ vô cùng, vơ vét linh dược khắp nơi.

Một lần này thu hoạch không nhỏ. Không được hoàn mỹ là, không có thượng phẩm thông thiên linh bảo, trung phẩm thông thiên linh bảo chỉ hai món, một công một phòng, nhắm chừng đã bị phân thân thứ nhất đoạt đi không ít thứ tốt.

...

Ở sâu trong đáy biển, mười hai người bọn Mã Thiên Thiên sắc mặt hơi tái nhợt, bọn họ nhíu mày.

Mười hai tu sĩ Luyện Hư liên thủ, thúc giục pháp tướng, cũng không thể lay động trận này mảy may, tám chín phần mười là trận pháp bậc bảy. Bọn họ công kích lâu như vậy, cửa vào cũng không hiện ra.

Nếu là trận pháp bậc bảy, cho dù là tu sĩ Luyện Hư khống chế trận pháp, mặc kệ bọn họ mười hai người liên thủ, cũng không cách nào phá đi trận này. Nếu là trận pháp bậc sáu, công kích lâu như vậy, hẳn là có thể lay động trận này, kết quả ngay cả cửa vào cũng không nhìn thấy.

Bọn họ nhìn nhau, không nói cái gì, chia binh hai đường, người một đường quay về báo tin, người một đường trông coi nơi đây.

Nói thật, bọn họ rất hối hận, sớm biết như vậy, bọn họ đã thông báo tu sĩ Hợp Thể, bây giờ chỉ có thể ở nơi này giương mắt nhìn.



Một ngọn núi cao hiểm trở, chân núi có một cửa hang lớn mấy trượng, bên cạnh cửa hang có thể nhìn đến một ít băng vụn.

Vương Mạnh Bân và Uông Như Yên đứng ở cửa hang. Bọn họ dù đứng ở cửa hang, đã có thể cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương.

Song Đồng Thử ghé vào trên vai Uông Như Yên, phát ra tiếng kêu “chít chít”, nó hiển nhiên đã phát hiện thứ tốt.

Nơi này cách chỗ Liễu Thiên Diễm không xa, nếu không Song Đồng Thử đã sớm dẫn bọn họ đến đây.

Một con rối gấu khổng lồ toàn thân màu trắng đi ở phía trước, bọn họ đi vào theo.

Càng đi vào trong, càng thêm rét lạnh, cách hộ thể linh quang, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương.

Nơi này đối với thần thức có một chút hạn chế, bọn họ không dám sơ ý, tốc độ cũng không nhanh.

Trên thân Song Đồng Thử xuất hiện một ít băng vụn màu trắng, thân thể nó co thành một cục.

Nó đột nhiên phát ra tiếng kêu “chít chít”, thân thể run bần bật.

“Cẩn thận, nơi này có yêu thú!”

Uông Như Yên nhắc nhở. Song Đồng Thử khứu giác nhạy bén, chỉ cần yêu thú từng lộ mặt, cho dù là làm phép trốn đi, Song Đồng Thử vẫn sẽ ngửi được mùi của nó.

Vừa dứt lời, tầng băng trên mặt đất đột nhiên tan vỡ, một quầng sáng trắng xoá thổi quét ra, hướng thẳng đến Vương Mạnh Bân.

Ngoài thân Vương Mạnh Bân nở rộ lôi quang, vô số hồ quang màu bạc tuôn trào ra, đánh tan quầng sáng màu trắng, đồng thời thi triển lôi độn thuật, lui ra ngoài.

Uông Như Yên phản ứng cũng rất nhanh, hóa thành một đạo độn quang, lui ra ngoài.

Kỳ quái là, yêu thú chưa đuổi theo ra.

Uông Như Yên thúc giục Ô Phượng Pháp Mục, bị một luồng lực lượng thần bí chặn lại, hiển nhiên, nơi này có trận pháp độc lập, hoặc là thứ đặc thù, nàng không thể thấy rõ tình hình trong hang.

Nàng chỉ là luyện hóa một bảo vật, cũng không phải nắm giữ một môn đồng thuật, nếu không nàng cũng có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận