Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1583: Cường thế diệt sát (2)

Lục Kiều Kiều và Lưu Vô Nhai đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương. Nếu bọn họ không ra tay tương trợ, bọn đạo sĩ áo bào tím bình an rời khỏi bí cảnh, thêm mắm dặm muối, nói bọn họ cấu kết với Vương gia mưu hại Tán Tu Minh. Chỉ sợ Thanh Nguyệt chân nhân sẽ giết bọn họ ngay lập tức.

Bọn họ có bảy vị tu sĩ Trúc cơ. Chỉ cần bọn họ có thể chạy trốn một người, cũng có thể gắn cái mũ gian tế cho hai người Lưu Vô Nhai.

“Không sai, chỉ cần hai vị đạo hữu ra tay tương trợ. Kim Đao môn chúng ta vô cùng cảm kích.”

Một người nam áo bào vàng vóc dáng lùn mập trầm giọng nói. Khôi lỗi thú của Vương gia quá khó đối phó, bọn họ vốn không phải là đối thủ.

Không đợi Lưu Vô Nhai và Lục Kiều Kiều trả lời. Bốn người Vương Hữu Vi đã thả ra một con khôi lỗi thú bậc hai, đánh về phía Lục Kiều Kiều và Lưu Vô Nhai.

Viên hầu khôi lỗi thú hai tay cầm hai thanh mã đao màu vàng, một con đường lang khôi lỗi thú, một ngô công khôi lỗi thú.

Việc đã đến nước này, Lưu Vô Nhai và Lục Kiều Kiều căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị ép nghênh chiến. Nếu không muốn bị Vương gia trả thù, bọn họ phải giết hết bốn người Vương Hữu Vi. Nếu để chạy thoát dù chỉ một người, sau khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ sẽ lọt vào sự truy sát của Vương gia.

Bọn họ đều lấy ra pháp khí, nghênh chiến bốn con khôi lỗi thú bậc hai.

Trường đao màu đỏ trong tay Lưu Vô Nhai bổ về hướng hư không. Hồng quang chợt loé, trong tiếng xé gió chói tai, một đạo đao khí hơn màu đỏ hơn mười trượng bắn ra. Bổ vào trên người hai con viên hầu khôi lỗi thú. Chỉ vang lên tiếng “khanh khanh” trầm đục, một chút vết thương cũng không lưu lại.

Cổ tay Lục Kiều Kiều nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một mảng lớn kiếm khí màu lam từ trên phi kiếm thổi quét ra, đánh lên trên người con ngô công khôi lỗi thú. Như cũ không thể gây ra thương tổn gì.

Vương Hữu Vi nhíu mày, số lượng kẻ địch vượt xa bọn họ. Kéo thời gian càng dài, đối với bọn họ càng bất lợi. Ai biết đối phương còn có con bài nào chưa lật hay không.

Bàn tay hắn vừa lật, một tấm da thú màu xanh xuất hiện trên tay hắn. Mặt trên của tấm da thú có một đồ án phi đao màu xanh.

Đây là một tấm phù bảo, Vương Thanh Linh đưa cho hắn làm hạ lễ thành thân.

Hắn tính lợi dụng phù bảo, mau chóng diệt sát đám kẻ địch này.

“Không tốt, phù bảo! Mau ngăn hắn lại.”

Đạo sĩ áo bào tím kinh hô, lấy ra một tấm phù triện màu tím nhạt. Bên ngoài phù triện có một đồ án hình tiểu kiém. Đây cũng là một tấm phù bảo. Là Thanh Nguyệt tán nhân cố ý đưa cho hắn, để cho hắn làm thủ đoạn áp đáy hòm.

Vương Hữu Vi và đạo sĩ áo bào tím dường như đồng thời rót pháp lực vào trong phù bảo. Phù bảo nhất thời hào quang đại trướng.

Lưu Vô Nhai và Lục Kiều Kiều liếc mắt nhìn nhau một cái, cho nhau cái gật đầu. Bọn họ rất rõ ràng, một khi Vương Hữu Vi kích hoạt thành công phù bảo, bọn họ chỉ có con đường chết.

Bàn tay Lưu Vô Nhai vừa lật, một thanh đoản đao màu đỏ dài hai thước xuất hiện trên tay hắn. Trên thân đoản đao màu đỏ có một chút đường vân màu vàng, ánh sáng mờ lưu chuyển không ngừng. Tản mát ra một trận linh khí kinh người.

Đây là một món pháp bảo sơ hình, bọn họ ít ăn kiệm dùng mấy chục năm mới tích góp từng tí linh thạch. Dùng hai mươi tám vạn linh thạch mua món pháp bảo sơ hình này. Cũng là con bài chưa lật của Lưu Vô Nhai.

Lúc này, Vương Hữu Vi và đạo sĩ áo bào tím lần lượt kích phát phù bảo. Một thanh tiểu đao linh khí bức người và một thanh tiểu kiếm linh quang lập loè giao kích cùng một chỗ.

Một đạo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai mũi nhọn giao cùng nhau, bộc phát ra một dòng khí lưu mạnh mẽ. Khí lưu mạnh mẽ thổi bay bụi đất, vô số đá vụn bị cuốn bay lên trời cao, khói bụi đầy trời.

Đoản đao màu đỏ trên tay Lưu Vô Nhai bộc phát ra hồng quang chói mắt. Một mảng lớn hoả diễm màu đỏ hiện ra giữa không gian trống rỗng, bổ về hướng Vương Hữu Vi. Đoản đao màu đỏ bắn ra, sau một trận mơ hồ hoá thành một cây kình thiên cự nhận cao hơn mười trượng. Thân đao được bao bọc bởi một tầng hoả diễm, sóng nhiệt kinh người.

Kình thiên cự nhận còn chưa kịp chém xuống, một cỗ sóng nhiệt kinh người đã bao phủ xuống. Cỏ dại trên mặt đất nhanh chóng héo rũ, không gió tự cháy.

Vương Hữu Vi không chút hoang mang, lấy ra một viên châu màu lam to bằng quả trứng chim. Ngón tay nhẹ nhàng điểm, viên châu màu lam hào quang đại phóng. Xoay tròn vừa chuyển, bắn ra một đạo sáng mờ màu lam, che kín bốn người bọn họ.

“Khanh!”

Kình thiên cự nhận đánh lên trên lớp màn màu lam, ánh lửa toé ra không ngừng. Lớp màn màu lam hoàn hảo không có hao tổn gì.

“Pháp bảo phòng ngự sơ hình!”

Lưu Vô Nhai nhíu mày. Dù sao cũng là hậu nhân của Thanh Liên tiên lữ, có một kiện phòng ngự pháp bảo sơ hình cũng không kì quái.

Năm tên đệ tử Kim Đao môn đứng cùng nhau, trường đao trong tay đều bổ về hướng Vương Hữu Vi.

Năm đạo thanh quang màu sắc khác nhau bắn nhanh mà ra, hợp nhất làm một thể, hoá thành một đạo cự nhận ngũ sắc hơn mười trượng. Lấy khí thế nghiền nát bổ vào trên lớp màn màu lam. Lớp màn màu lam hoàn hảo không tổn hao gì, hoà quang có chút ảm đạm. Nhưng sau khi được Vương Hữu Vi rót pháp lực vào, lớp màn nhất thời hào quang đại trướng, dày thêm một lớp.

Vương Hữu Vi hít sâu một hơi, lấy ra một cái bình sứ màu trắng. Mở nắp bình sứ, một cỗ linh khí tinh thuần phiêu tán đi ra. Đây là linh nhũ ngàn năm pha loãng.

Hắn uống nửa bình linh nhũ ngàn năm pha loãng, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng khôi phục hồng nhuận, sắc mặt trướng đỏ bừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận