Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1703: Vạn Tiên trủng

Trong mắt Tử Nguyệt tiên tử loé lên ngạc nhiên. Thật lòng mà nói, bọn họ giết được Viên Cương và Hoả Vân tán nhân, Vương Trường Sinh có công lớn nhất. Tử Nguyệt tiên tử chỉ hỗ trợ giữ chân Hoả Vân tán nhân một chút. Nàng không nghĩ tới nàng có thể gặp phải khôi lỗi thú cấp bốn. Cũng thật không ngờ, Vương Trường Sinh có thể mang khôi lỗi thú cấp bốn này cho nàng phòng thân.

Nàng kinh ngạc rất nhiều, hảo cảm đối với Vương Trường Sinh lại tăng thêm.

Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Khôi lỗi thú cấp bốn không phải thứ mà pháp bảo có thể so sánh, nếu Vương Trường Sinh không có Trấn hải viên cấp bốn. Vương Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của Viên Cương.

“Đa tạ, Vương sư huynh.”

Tử Nguyệt tiên tử cũng không từ chối, thực lực của nàng quả thật không mạnh. Có một con khôi lỗi thú cấp bốn phòng thân, nàng đối địch cũng có chỗ để dựa vào.

“Được rồi, chúng ta đi cũng một đoạn thời gian không ngắn rồi, chúng ta đến Vạn Tiên trủng thôi!”

Vương Trường Sinh thu hồi tài liệu và trận pháp, cùng Tử Nguyệt tiên tử đi ra ngoài.

Ra khỏi sơn động, hai người hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi.

...

Tại giao giới giữa Vạn Mãng hải vực và Kim Kình hải vực, nước biển màu đen, đến bầu trời cũng một mẩng xám xịt.

Một toà đảo lớn daiaf hai trăm dặm, rộng một ngàn ba trăm dặm nằm trên mẳ biển. Một lớp sương mù màu đen nồng đậm che khuất phân nửa toà đảo. Đảo nhỏ phụ cận có cấm chế dao động mịt mờ.

Lấy toà đảo này làm trung tâm, phạm vi nước biển trong trăm dặm đều là màu đen. Nước biển màu đen tĩnh mịch như đã chết, gió thổi tới cũng không thể gợi lên chút gợn sóng.

Toà đảo này chính là Vạn Tiên trủng, đời trước gọi là Tụ tiên đảo.

Một phi chu màu xanh xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới nơi này.

Không qua bao lâu, phi chu màu xanh ngừng lại. Trên thân phi chu màu anh có khắc đồ án hình hoa sen xanh, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử đứng trên phi chu.

Vương Trường Sinh đại khai thần thức, hắn có thể cảm nhận được một cỗ cấm chế mịt mờ đang dao động. Thời điểm thần thức tới gần đảo nhỏ, bị một cỗ lực lượng thần bí chặn lại.

Hắn và Tử Nguyệt tiên tử lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng hình thang, bên trên viết ba chữ cái to màu bạc “Vạn Tiên lệnh”

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, phi chu màu xanh bay về hướng Vạn Tiên trủng, tốc độ tương đối chậm.

Rất nhanh, nước biển giống như nươi sôi vậy, kịch liệt sôi trào hẳn lên. Một cỗ trọng lực khó có thể ngăn cản đánh úp từ bốn phương tám hướng.

Oành đùng đùng!

Rậm rạp thuỷ kiếm màu đen bay ra từ đáy biển, giống như châu chấu, đánh về phía Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Trọng lực gia tăng mãnh liệt, phi chu màu xanh ngừng lại, linh quang loé ra không ngừng.

Lệnh bài màu vàng trong tay Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử hào quang đại trướng. Từ lệnh bài bay ra một đạo kim quang, bao bọc cả bọn họ và phi chu màu xanh vào bên trong.

Rậm rạp thuỷ kiếm màu đen đánh lên mặt trên kim quang, vang lên từng âm thanh trầm đục.

Sau khi kim quang xuất hiện, trọng lực yếu đi không ít, phi chu màu xanh hào quang đại trướng.

Oành đùng đùng!

Trời cao truyền đến một trận tiếng gầm rú thật lớn. Hơn mười đạo tia chớp màu đen thô to bằng cánh tay người trưởng thành, bổ về phía Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Vương Trường Sinh lấy ra một viên Định Hải châu, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Hư không vùng phụ cận xuất hiện vô số thuỷ khí, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam thật lớn, che kín Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử.

Tia chớp màu đen bổ lên trên thuỷ mạc màu lam, thuỷ mạc màu lam gợi lên từng đợt gợn sóng, tựa như sắp xé mở. Bỗng thuỷ mạc màu lam sáng lên một trận lam quang chói mắt, lớp thuỷ mạc lại trở nên càng dày đặc hơn.

Từng đạo tia chớp màu đên bổ lên trên thuỷ mạc, thuỷ mạc màu lam gợi lên từng đợt gợn sóng, tựa như lúc nào cũng có thể thoát phá.

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra một thanh đoản thước màu tím, thả ra một mảng sáng mờ màu tím, che kín hai người bọn họ.

Không qua bao lâu, bọn họ đã đáp xuống trên bờ cát, tia chớp màu đen cũng biến mất không thấy.

“Cho dù là thời kỳ đã suy yếu, cấm chế còn có thể mạnh như vậy. Nếu cấm không bị suy yếu, chúng ta hẳn sẽ rất khó để tiến vào nơi này.”

Vương Trường Sinh cảm thán nói. Đây chỉ mới là bên ngoài cấm chế, cấm chế bên trong Vạn Tiên trủng nói không chừng sẽ càng mạnh.

Nếu không có bản đồ và pháp bảo làm suy yếu cầm chế, Vương Trường Sinh chưa chắc sẽ mạo hiểm đến Vạn Tiên trủng.

Trên đảo bày ra cấm chế ngăn cản thần thức tra xét, thần thức của Vương Trường Sinh chỉ có thể bao phủ trăm trượng, xa hơn không thể tra xét được.

Suy xét đến việc trên đảo không hề thiếu cấm chế, tay áo bào của Vương Trường Sinh, mấy trăm con Thôn kim nghĩ bay ra. Vừa tụ rồi tan, không ngừng bay xung quanh người Vương Thanh Sơn và Tử Nguyệt tiên tử.

Sau khi Thôn kim nghĩ cắn nuốt lượng lớn tài liệu luyện khí, chậm rãi biến thành màu vàng.

Một lớp thuỷ mạc màu lam nhạt hiện lên, che kín Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử. Bọn họ thật cẩn thận đi về phía trước. Sau khi xuyên qua một mảng gò đất lớn, bọn họ đi đến chân một toà núi cao hơn ngàn trượng.

Trên núi có thảm thực vật rất thưa thớt, bùn đất màu đen, xem ra có chút hoang vắng.

Vạn Tiên trủng tồn tại hơn bốn ngàn năm, người tu tiên bên ngoài đã sớm vào đây không biết bao nhiêu lần. Thứ thực sự tốt, đá sớm bị người khác lấy đi rồi, đương nhiên sẽ không lưu lại gì.

Bọn họ thật cẩn thận đi lên núi, cấu tạo và tính chất của đất có chút xốp. Một bước dậm xuống, lưu lại dấu chân có thể rõ ràng nhìn thấy được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận