Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1906: Quyết tâm của Vương Thu Minh (1)

Tầng ba mươi hai, Diệp Hải Đường khống chế mấy trăm con cốt thi công kích Vương Thanh Sơn, cốt thi phun ra từng đạo sát ti màu đen (ti: sợi tơ), cuốn lấy bảy thanh phi kiếm linh quang lấp lánh, bảy thanh phi kiếm màu xanh kịch liệt giãy dụa, nở rộ ra từng đạo kiếm khí màu xanh sắc bén vô cùng, lại không thể chặt đứt sát ti màu đen.

Diệp Hải Đường rất rõ, sau khi dơ bẩn phi kiếm, thực lực kiếm tu suy giảm mạnh.

Một bộ xương cỡ lớn cao hơn mười trượng vung một cây kiếm xương màu trắng dài hơn mười trượng, bổ về phía Vương Thanh Sơn. Tay phải Vương Thanh Sơn bổ về phía đỉnh đầu, ánh sáng xanh chợt lóe, một đạo kiếm khí màu xanh dài hơn mười trượng bắn ra.

Keng!

Một tiếng trầm đục vang lên, kiếm khí màu xanh chia năm xẻ bảy, kiếm xương màu trắng hoàn hảo không tổn hao gì.

Diệp Hải Đường trên người lao ra một cỗ kinh người âm khí, phát ra một trận quái dị đến cực điểm cô gái tiếng khóc, Vương Thanh Sơn nghe xong đầu váng mắt hoa.

“Xẹt xẹt” tiếng xé gió vang lên, cỡ lớn khô lâu phun ra một mảng lớn sát ti màu đen, đánh ở Vương Thanh Sơn hộ thể linh quang mặt trên, truyền ra “Phành phành” trầm đục.

Một tia chớp màu bạc thô to chợt từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Vương Thanh Sơn.

Ngay từ đầu là một tia chớp màu bạc, ngay sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba...

Một đám mây đen thật lớn không biết từ khi nào bao phủ ở đỉnh đầu Vương Thanh Sơn, chớp giật sấm rền, tia sét uốn lượn.

Trên tay Diệp Hải Đường nắm một tấm trận bàn màu bạc, đánh vào từng pháp quyết.

Mười hơi thở qua đi, lôi quang màu bạc tiêu tan, Vương Thanh Sơn biến mất không thấy nữa.

Không trung sáng lên ánh sáng vàng, hiện ra mười mấy cái bàn ngọc màu vàng, trên mỗi cái bàn ngọc đều có một món bảo vật.

Diệp Hải Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt pháp quyết, mấy ngàn bộ hài cốt màu trắng bay trở về ống tay áo của nàng không thấy đâu nữa.

“Ta tiếp tục vượt ải.”

Nàng thu hồi trận bàn cờ trận, còn có quỷ vật.

Một mảng hào quang từ dưới chân Diệp Hải Đường dâng lên, bao phủ bóng người Diệp Hải Đường.

...

Tầng ba mươi lăm, sắc mặt Vương Thu Minh hơi tái nhợt, vẻ mặt có chút hưng phấn nhìn Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đối diện.

Trước khi xuất phát, Vương Trường Sinh dặn dò hắn cẩn thận làm việc, chưa nói bảo hắn xông tới tầng thứ mấy, hắn có ý nghĩ của chính mình.

Hắn vì đánh bại Chu Vân Tiêu, đã hủy diệt hai con rối thú bậc ba, nếu chính diện cứng đối cứng, Vương Thu Minh khẳng định không phải đối thủ, Vương Thu Minh có sự tự mình hiểu lấy, hắn tính dùng trí.

Hắn vừa xuất hiện, một mảng lớn lưỡi đao nước màu lam nhạt bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Ngoài thân Vương Thu Minh nở rộ ánh vàng, nhấc tay phải, ba luồng ánh sáng màu vàng bắn ra, là ba cái bánh xe lấp lánh ánh vàng.

Keng keng keng!

Vài tiếng kim loại va chạm vang lên trầm đục, ba cái bánh xe màu vàng chặn lưỡi đao nước màu lam công kích, sau khi hơi mơ hồ, hóa thành ba luồng ánh sáng màu vàng đánh về phía Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh là thể tu, đây không phải bí mật gì.

Uông Như Yên mới là cửa đột phá tốt nhất. Cách nghĩ của Vương Thu Minh rất đơn giản, đánh nghi binh Uông Như Yên, lợi dụng trận pháp vây khốn Vương Trường Sinh, chia bọn họ ra để diệt.

Nếu là người thật, Vương Thu Minh rất khó làm được một điểm này, nhưng trước mắt bọn họ chỉ là Trấn Tiên tháp huyễn hóa ra, tự nhiên không có vấn đề.

Tiếng đàn trở nên dồn dập, ba làn sóng âm màu lam thổi quét ra, va chạm với ánh sáng màu vàng.

“Ầm ầm ầm!”

Sau một chuỗi tiếng nổ vang lên, ba làn sóng âm màu lam bị ba luồng ánh sáng màu vàng đánh vỡ nát, bộc phát ra những luồng khí mạnh mẽ.

Ba luồng ánh sáng màu vàng lao thẳng đến Uông Như Yên. Hai tay Vương Trường Sinh đeo một đôi bao tay ánh vàng rực rỡ, đánh về phía ba luồng ánh sáng màu vàng.

Tiếng “Phành phành” vang lên trầm đục, ba luồng ánh sáng màu vàng chợt bay ngược đi, nhưng rất nhanh, chúng nó sau khi lượn một lần, hình thể tăng vọt, một lần nữa đánh về phía Vương Trường Sinh. Cùng lúc đó, một cái bánh xe khổng lồ màu vàng lớn hơn hai mươi trượng bay về phía Vương Trường Sinh.

Bánh xe khổng lồ màu vàng nhanh chóng chuyển động, phát ra tiếng xé gió chói tai.

Vương Trường Sinh vừa muốn ngăn trở, con rối vượn màu vàng cao hơn hai mươi trượng lao tới, chúng nó một con cầm lang nha bổng màu vàng, một con cầm thanh kiếm khổng lồ màu vàng.

Ngoài thân Vương Trường Sinh chợt toát ra vô số ánh sáng màu lam, hóa thành nhiều tầng màn nước, che ở trước người.

Vô số điểm sáng màu lam chợt toát ra, hóa thành hai con mãng xà khổng lồ màu lam dài hơn mười trượng, lao về phía hai con rối vượn màu vàng.

Nhân cơ hội này, Vương Thu Minh lấy ra hơn trăm cây cờ trận màu vàng, bắt pháp quyết, quát khẽ một tiếng: “Tán.”

Hơn trăm cây cờ trận màu vàng tản ra, nhập vào mặt đất rồi biến mất, mặt đất toát ra một mảng lớn sương mù màu vàng.

Bày ra trận pháp, Vương Thu Minh nắm chắc lớn hơn nữa.

...

Tầng thứ mười tám, một ông lão áo xám gầy như cây trúc nắm trên tay một cây phất trần màu xám trắng, phất nhẹ một cái, sợi tơ màu trắng nhỏ như lông trâu bắn ra, đánh lên trên thân ba con rối hình thể thật lớn, vang lên một chuỗi thanh âm trầm đục, sợi tơ màu trắng quấn gắt gao thân thể chúng nó.

Trong mắt ông lão áo xám lóe lên sự tàn khốc, phất trần nhất thời tỏa ánh sáng trắng rực rỡ, chợt toát ra một mảng lớn ngọn lửa màu trắng, lửa theo sợi tơ lan tràn hướng tới trên thân con rối thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận