Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2862: Hội đấu giá bí mật, Kiền thổ phù binh (2)

Cũng không phải nói hiệu quả của Thất tinh uẩn thần đan kém, mà là thần thức của Vương Trường Sinh quá mạnh mẽ. Nếu tăng trưởng thần thức quá ít, đương nhiên làm hắn không hài lòng.

Vương Trường Sinh có Dưỡng hồn châu, còn có Phệ hồn kim thiền. Thần thức của hắn không hề thua kém Hoá thần đại viên mãn. Một viên Thất tinh uẩn thần đan chỉ có thể làm tăng trưởng một ít thần thức, đương nhiên không được hắn để vào mắt. Đối với Hoá thần tu sĩ thông thường, hiệu quả của Thất tinh uẩn thần đan cũng không tồi.

Nếu có thể có được một bộ công pháp chuyên dùng để tu luyện thần thức thì không thể tốt hơn. Trấn Hải cung có công pháp chuyên dùng để tu luyện thần thức, nhưng hiệu quả không cao.

Trong khoảng thời gian ngắn, tu vi của Vương Trường Sinh không thể đề cao được. Muốn đề cao thực lực, một là có bảo vật uy lực lớn, hai là linh đan diệu dược giúp cường thể hoặc tăng trưởng thần thức. Sau khi Hoá thần, thần thức không chỉ dùng để khống chế pháp bảo và tra xét tình huống, còn có thể sử dụng để đả thương địch thủ.

Cổ tay hắn nhoáng lên một cái, Song đồng thử bay ra từ túi lnh thú, dừng trước mặt hắn.

Song đồng thử nhảy lên trên vai Vương Trường Sinh, cái đuôi không ngừng nghoe nguẩy, miệng phát ra tiếng kêu “Chít chít”.

Bàn tay Vương Trường Sinh vừa lật, một gốc nhân sâm màu vàng dài nửa thước xuất hiện trên tay hắn, rồi đưa cho Song đồng thử. Song đồng thử dùng móng vuốt ôm lấy nhân sâm màu vàng, rất nhanh đã ăn sạch không để lại gì.

Vòng linh thú sáng lên một đạo lam quang, Lân quy từ đó bay ra, dừng trước mặt Vương Trường Sinh.

Lân quy phát ra một đạo tiếng hô trầm thấp, nhìn chằm chằm Vương Trường Sinh.

Bàn tay Vương Trường Sinh vừa lật, hai quả trái cây xuất hiện trên tay hắn. Hắn đút cho Lân quy, Lân quy sau khi ăn hết hai quả trái cây màu lam, phát ra tiếng kêu hưng phấn.

“Các ngươi ra ngoài chơi đi!”

Vương Trường Sinh dặn dò rồi mở ra cửa luyện công thất. Lân quy và Song đồng thử đều lao ra khỏi luyện công thất.

Hắn cũng thả Mộc yêu, Thôn kim nghĩ và Phệ hồn kim thiền ra, để chúng nó tự do hoạt động.

Vương Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Thời gian bảy ngày rất nhanh trôi qua.

Giờ Tuất, sắc trời bắt đầu tối xuống, bên trong phường thị lại sáng như ban ngày. Dòng người như nước, xe ngựa như nêm, náo nhiệt dị thường.

Một thanh niên áo vàng và một thiếu phụ váy lam ngũ quan bình thường xuất hiện trước cửa một toà lầu các khắc lan nạm ngọc màu xanh. Trên bảng hiệu viết ba chữ cái to màu vàng mười phần rõ thấy “Vân phượng lâu”.

Hấi người chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã dịch dung. Bọn họ lợi dụng Thiên huyễn châu sửa đổi dung mạo và khí tức. Hội đấu giá dưới lòng đất ngư ông hỗn tạp, người nào cũng có, bọn họ đương nhiên không dám dùng hình dáng của bản thân.

Ở cửa có hai vị Kim Đan tu sĩ đứng gắc, bọn họ vẫn chưa ngăn cản Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Sảnh lớn rộng mở thoáng đãng, đến một người cũng không có.

Đi lên lầu hai, bọn họ thấy được một người nam trung niên dáng người mập mạp, người nam trung niên là Nguyên Anh hậu kỳ.

“Hai vị tiền bối, hội đấu giá sẽ ở lầu ba.”

Người nam trung niên chỉ vào cầu thang cách đó không xa rồi nói. Cuối cầu thang có một đạo màn hình màu xanh với phù văn lưu chuyển không ngừng, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Bọn họ đi lên cầu thang, sau khi bên ngoài thân sáng lên một trận linh quang, dễ dàng xuyên qua màn hình màu xanh.

Lầu bâ bày ra mấy chục bộ bàn gỗ màu xanh, trung tâm là một bàn tròn bằng gỗ. Hơn mười vị Hoá thần tu sĩ đang ngồi rải rác, mỗi người đều chỉ đi một mình, có nam có nữ. Vương Trường Sinh thấy được một gã Cốt tộc và một gã Đa mục tộc. Đa mục tộc đang ngồi chung một chỗ với Cốt tộc.

Bọn họ tìm một bàn trống ngồi xuống.

Thời gian trôi qua từng chút một, lần lượt có Hoá thần tu sĩ đi đến. Đa số đều là Nhân tộc, thỉnh thoảng có vài vị dị tộc.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, lầu ba tu tập hơn bốn mươi Hoá thần tú sĩ. Đa mục tộc, Cốt tộc, Bức tộc, Nhân tộc và Thú nhân tộc đều có, còn lại là Nhân tộc.

Một ông lão áo bào xanh ngoài bảy mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận đi đến bên cạnh bàn gỗ hình trón. Hắn ôm quyền với chúng tu sĩ, rồi khách khí nói: “Hoan nghênh các vị đạo hữu tham gia hội đấu giá lần này. Lão phu nói lại một lần quy củ, hàng thuộc về người ra giá cao. Nơi này chẳng phân biệt chủng tộc, giao dịch hoàn toàn tự nguyện. Hiện tại bắt đầu bán đấu giá.”

Bàn tay hắn vừa lật, một hộp ngọc màu xanh nhạt xuất hiện trên tay hắn. Mở hộp ngọc ra, bên trong là một tấm phù triện hoàng quang lập loè. Bên ngoài phù triện có một đồ án hình người nho nhỏ, linh khí kinh người.

“Đây là phù binh!”

Một khô lâu màu trắng cao cả trượng nói tiếng người. Bên ngoài thân nó có từng đạo mạch máu thật nhỏ. Rõ ràng có thể nhìn thấy được hai luồng hoả diễm màu trắng bên trong hai hốc mắt, không có gương mặt.

“Không sai, đây là Kiền thổ phù binh Hoá thần kỳ. Lấy Kiền thổ tinh làm tài liệu chính và hơn trăm loại tài liệu thuộc tính thổ luyện chế thành, tinh thông thần thông thuộc tính thổ. Tuyệt đối là trợ lực lớn trong đấu pháp, giá quy định một trăm vạn linh thạch. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ba mươi vạn.”

Thanh âm Trần Tường tràn ngập dụ hoặc.

Hội đấu giá trong lòng đất là nơi bán ra những đồ vật không rõ nguồn gốc. Nơi xử lý những tài liệu của những kẻ giết người đoạt bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận