Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4514: Người Cửu Long cung tới (1)

Kim Linh Nhi sắc mặt lạnh lùng, thúc giục pháp quyết, hư ảnh Kim Bằng nhẹ nhàng vỗ cnáh, nở rộ ra vạn đạo ánh sáng màu vàng kim, bao phủ hoa sen màu xanh cùng chín cây Thanh Ly Kiếm đánh tới.

Hoa sen màu xanh cùng chín cây Thanh Ly Kiếm nhất thời không nhúc nhích, giống như bị cố định.

Ngoài thân Kim Linh Nhi nở rộ ánh sáng màu vàng kim, hóa thành một con chim bằng hình thể thật lớn, xoay ở tại chỗ, hóa thành một lốc xoáy màu vàng kim, chín cây Thanh Ly Kiếm bay ngược đi.

Uông Như Yên nâng tay phải, một hạt châu lóe ra ánh sáng màu xanh bay ra, nháy mắt xuất hiện ở trên không lốc xoáy màu vàng.

Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, lốc xoáy màu vàng dừng lại, hiện ra bóng người Kim Linh Nhi, trong mắt của nàng tràn đầy nét hoảng sợ.

Chín cây Thanh Ly Kiếm nở rộ kiếm quang, từ phương hướng khác nhau chém tới.

Cùng lúc đó, cỏ cây, đá vụn trên đảo ùn ùn bay lên, hóa thành hình thái phi kiếm, hướng thẳng đến Kim Linh Nhi.

Phi kiếm dày đặc lục tục đánh lên tấm khiên màu vàng, truyền ra một đợt tiếng “Phành phành” trầm đục, vết nứt trên bề mặt tấm khiên màu vàng càng lúc càng nhiều, linh quang ảm đạm.

Một đạo kiếm quang chọc trời màu xanh từ trên trời giáng xuống, bổ lên tấm khiên màu vàng.

Một tiếng vang lớn qua đi, tấm khiên màu vàng bị chém vỡ nát, hai cánh tay Kim Linh Nhi chắn về phía trước.

“Keng” một tiếng vang trầm, trên cánh tay của nàng xuất hiện một vết thương khủng bố.

Theo một đợt tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, chín cây Thanh Ly Kiếm hơi chớp lên, một mảng lớn kiếm khí màu xanh càn quét ra, biến ảo thành những đóa hoa sen màu xanh, bao phủ bóng người Kim Linh Nhi.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, thân thể Kim Linh Nhi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành mưa máu.

Linh quang lóe lên, thi thể của nàng hóa thành một tấm Thế Kiếp Phù, Thế Kiếp Phù tự bốc cháy, cháy thành tro bụi.

Hư không cách mấy chục dặm sáng lên một đạo ánh sáng màu vàng kim, hiện ra bóng người Kim Linh Nhi, nàng vung tay phải, một lá bùa ánh vàng rực rỡ rời tay, hóa thành một đám mây sét màu vàng thật lớn, lao thẳng đến Uông Như Yên cùng Vương Thanh Sơn.

Một làn sóng âm màu lam càn quét ra, đánh trúng mây sét màu vàng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, một mảng lôi quang màu vàng thật lớn phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Một tiếng nữ tử kêu thê thảm vang lên, Kim Linh Nhi từ trên cao rơi xuống, cánh tay trái chảy máu không dừng.

Một con chim cú khổng lồ hai đầu toàn thân màu đỏ xuất hiện ở bầu trời, lượn không ngừng trên không trung.

Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, chín cây Thanh Ly Kiếm nở rộ kiếm quang, kết hợp một thể, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ chọc trời màu xanh, hướng thẳng đến Kim Linh Nhi.

Tiếng xé gió nổ vang, thanh kiếm khổng lồ chọc trời xuất hiện ở trước mặt Kim Linh Nhi.

“Không!”

Một tiếng nữ tử tuyệt vọng vang lên, thanh kiếm khổng lồ chọc trời chém Kim Linh Nhi thành hai nửa, một con chim bằng nhỏ bé vừa rời khỏi cơ thể, một quầng sáng màu lam từ trên trời giáng xuống, bao phủ chim bằng cỡ nhỏ, cuốn nó vào trong một cái bình ngọc màu lam.

Uông Như Yên thu hồi bình ngọc màu lam và Định Phong Châu, bay xuống đáp ở trên đảo.

Trên đảo không có một người sống, nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.

Bọn họ mở ra kho báu của Kim Bằng nhất tộc, đã tìm được không ít thứ tốt, một lô tài liệu luyện khí bậc bảy, tài liệu pháp tướng hơn ngàn phần, thông thiên linh bảo hơn một trăm món, tìm được hai viên Hấp Lôi Châu bậc sáu cùng một viên tinh hạch mộc yêu bậc bảy, hơn ba ngàn khối cực phẩm linh thạch, một khối Tụ Linh Thần Tinh, ba bộ trận pháp bậc bảy.

Uông Như Yên ở trong nhẫn trữ vật của Kim Linh Nhi đã tìm được Vạn Linh Bình, có bảo bối này, Vương gia bồi dưỡng linh dược thoải mái hơn không ít.

Bọn họ cướp đoạt hết mọi vật trong kho báu, còn có bảo vật trên người tu sĩ Kim Bằng nhất tộc lục soát đi toàn bộ, cánh bọn hắn có thể lấy để luyện khí, thi thể cũng mang đi.

Bộ phận tộc nhân Kim Bằng nhất tộc ở bên ngoài tránh thoát một kiếp, nhưng tu vi không cao, thiếu tài nguyên, tiến cấp Hợp Thể cũng rất khó khăn.

...

Phường thị Thiên Hải, một tòa trang viên yên tĩnh.

Trần Nguyệt Dĩnh ngồi ở trong một tòa đình đá màu lam, tám tu sĩ Hợp Thể đứng ở trước mặt Trần Nguyệt Dĩnh, vẻ mặt cung kính, cầm đầu là một thanh niên áo lam cao cao gầy gầy.

Tứ Hải Kiếm Tôn, hắn là một trong Huyền Thanh cửu tử, có tu vi Hợp Thể trung kỳ.

Triệu Vân Tiêu, Tần Thiên Tuyết, Lâm Thiên Long đứng ở một bên, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc.

“Hừ, Lâm lão quỷ không phải nói bảo Trấn Hải cung chúng ta tự mình xử lý sao? Sao lại phái các ngươi tới đây?”

Trần Nguyệt Dĩnh hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn nói.

Tu sĩ Hợp Thể Trấn Hải cung có thể điều động quá ít, trước mắt đã tổn hại bốn tu sĩ Hợp Thể, nếu là Huyền Thanh Tử sớm một chút phái người tới đây, tổn thất sẽ không lớn như vậy.

“Môi hở răng lạnh, bây giờ chuyện ầm ĩ rồi, chúng ta tự nhiên nên ra tay giúp đỡ.”

Tứ Hải Kiếm Tôn cười lấy lòng giải thích.

“Các ngươi đi cùng bọn Vân Tiêu, Thiên Tuyết diệt Hôi Thuần nhất tộc cùng Tử Tước nhất tộc, Hôi Thuần nhất tộc ít nhất có ba vị tu sĩ Hợp Thể, Tử Tước nhất tộc ít nhất có hai vị tu sĩ Hợp Thể, đắc thủ lập tức rút lui, không cần ham chiến, tài nguyên tu tiên cướp đoạt được đều thuộc về bản thân các ngươi.”

Trần Nguyệt Dĩnh phân phó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận