Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4201: Ai nhanh hơn (2)

Ngoài thân Liêu Vân Bằng nở rộ hào quang màu vàng kim, đi lên trên núi, tốc độ tương đối nhanh.

“Các ngươi để ý kỹ bọn hắn, không có gì cần thiết, đừng phát sinh xung đột trực tiếp với bọn họ, ta đi lấy bảo vật.”

Vương Thanh Bạch dặn dò một tiếng, bay đáp ở chân núi, sải bước đi lên trên núi.

Căn cứ bản đồ biểu hiện, nơi này là một chỗ rất quan trọng, hẳn là chỗ đầu mối then chốt khống chế bí cảnh, có thể có linh dược quý hiếm hoặc tài liệu quý hiếm, tệ nhất, khẳng định có Tụ Linh Thần Tinh, chỉ dựa vào Tụ Linh Thạch, trận pháp đã sớm không thể vận chuyển.

Hai chân Vương Thanh Bạch bước lên cầu thang đá màu xanh, một trọng lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, hắn cảm giác thân thể nặng như trăm vạn cân.

Vương Thanh Bạch cách đỉnh núi càng gần, trọng lực càng mạnh, cái này còn không phải phiền toái nhất, trên trời đánh xuống từng tia sét màu xanh, càng tới gần đỉnh núi, số lượng tia sét màu xanh càng nhiều, hình thể càng lớn, uy lực cũng càng mạnh.

Đỉnh đầu Liêu Vân Bằng chống một cái ô báu lóe ra hào quang màu vàng kim, mặt cái ô báu màu vàng có thể nhìn thấy vô số phù văn huyền ảo, linh khí kinh người, rõ ràng là một món hạ phẩm thông thiên linh bảo.

Từng tia sét màu xanh thô to bổ lên ô báu màu vàng, ô báu màu vàng nhẹ nhàng chớp lên, tốc độ Liêu Vân Bằng chậm lại, càng tới gần đỉnh núi, trọng lực càng mạnh.

Vương Thanh Bạch từ bên người hắn đi qua, vẻ mặt thoải mái.

Liêu Vân Bằng biến sắc, vẻ mặt đầy chấn động. Hắn từ nhỏ ngâm thuốc lắm, rèn luyện thân thể, còn từng dùng không ít linh đan diệu dược rèn luyện thân thể, thân thể tương đối mạnh. Một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ thân thể so với hắn còn mạnh hơn? Quả thực không thể tưởng tượng.

Trên người Vương Thanh Bạch đeo bảo vật che chắn khí tức, Liêu Vân Bằng không thể phát hiện thân phận chân thật của Vương Thanh Bạch, hắn tuyệt đối không thể ngờ, bản thể Vương Thanh Bạch là một con giao long.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Bạch liền đi tới sườn núi, ngoài thân nở rộ hào quang màu trắng, tới trước sương mù màu xanh.

Thấy một màn như vậy, Liêu Vân Bằng sốt ruột, không cam lòng bị Vương Thanh Bạch bỏ lại phía sau, bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu vàng kim, áp lực buông lỏng, đẩy nhanh bước chân.

Tia sét màu xanh dày đặc từ trên cao đánh xuống, tia sét màu xanh đụng vào hào quang màu trắng, nhanh chóng kết băng, hóa thành mâu băng màu trắng.

Tia sét màu xanh càng lúc càng nhiều, rất nhanh xé nát hào quang màu trắng. Ngoài thân Vương Thanh Bạch trào ra vô số vảy rồng màu trắng, tia sét màu xanh đánh lên vảy rồng màu trắng, Vương Thanh Bạch bình yên vô sự.

“Bán yêu?”

Liêu Vân Bằng hơi sửng sốt, hắn chưa cảm ứng được khí tức của Yêu tộc, phản ứng đầu tiên là đối phương là bán yêu. Vạn Linh môn Lôi Giao Chân Quân chính là bán yêu, một đường tu luyện đến Hợp Thể kỳ, tọa trấn biên thành.

Vương Thanh Bạch bước vào sương mù màu xanh, biến mất ở trong tầm mắt Liêu Vân Bằng.

Liêu Vân Bằng nhấc chân đi lên trên núi, nhưng tốc độ thua xa Vương Thanh Bạch. Tia sét màu xanh dày đặc lục tục bổ lên ô báu màu vàng, linh quang của ô báu màu vàng ảm đạm xuống.

Đám người Vương Anh Kiệt nhao nhao nhìn tình huống trên núi, sắc mặt ngưng trọng.

Nhìn thấy Vương Thanh Bạch đi sau mà vượt trước, giành trước một bước đi vào sương mù màu xanh, đám người Vương Anh Kiệt vui mừng vô cùng. Con cháu Liêu gia vẻ mặt đầy chấn động, bọn họ biết thân thể Liêu Vân Bằng mạnh bao nhiêu.

Không qua bao lâu, một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc từ đỉnh núi truyền đến, con cháu Liêu gia bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là bán yêu có được huyết mạch giao long, khó trách thân thể mạnh như vậy.

Đỉnh núi tọa lạc một tòa quảng trường đá diện tích cực lớn, trên quảng trường có một tòa cung điện khí thế hùng vĩ, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Bắc Minh điện”.

Cửa chính mở rộng, Vương Thanh Bạch không thấy bóng dáng.

Liêu Vân Bằng thở hồng hộc, ngoài thân tràn đầy vết máu, cấm chế quá mạnh rồi, hắn thúc giục bí thuật, lúc này mới tới đỉnh núi.

Hắn vừa đi vào quảng trường đá, trên trời truyền đến một chuỗi tiếng sấm sét vang dội, một tia sét màu xanh đường kính ba thước từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng đến Liêu Vân Bằng, cùng lúc đó mặt đất trào ra một trọng lực mạnh mẽ, hắn căn bản không thể tránh đi, chỉ có thể cứng rắn đối kháng.

Liêu Vân Bằng không dám sơ ý, vội vàng triệu ra một tấm khiên màu vàng, che ở trước người.

Trong Bắc Minh điện rộng rãi sáng ngời, bên trái có một hành lang dài màu xanh, cuối hành lang dài có ba gian phòng đá độc lập. Gian phòng đá đầu tiên cửa mở rộng, có thể nhìn thấy một tòa pháp trận màu bạc, pháp trận trung ương có một khối Tụ Linh Thần Tinh, xung quanh là mấy ngàn chỗ lõm kích thước nhất trí, trong đại bộ phận chỗ lõm đều có một khối đá màu xám trắng, đây là linh thạch tiêu hao hết linh khí, còn có mười tám khối Tụ Linh Thạch.

Gian phòng đá thứ hai, Vương Thanh Bạch thấy năm cái rương gỗ màu vàng, trong rương gỗ bày lượng lớn tài liệu.

“Huyền Ngọc Chi Tinh, Ngân Cương Chi Tinh, Hàn Kim Thần Sa... Cửu Nguyên Thạch!”

Vẻ mặt Vương Thanh Bạch kích động, chỉ riêng tài liệu pháp tướng đã có hơn sáu mươi phần, chủng loại phong phú, còn có không ít tài liệu luyện khí, tài liệu luyện khí quý giá nhất không gì hơn Cửu Nguyên Thạch.

Vương gia vẫn luôn thu thập tài liệu kiến tạo Phi Linh Đài, tài liệu khác đều thu thập tương đối rồi, chỉ thiếu Cửu Nguyên Thạch cùng Thất Tinh Ngọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận