Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4389: Nhất Đao tặng lễ (1)

Trần Nguyệt Dĩnh xử trí Hà Vũ như thế nào, Hà Vũ cũng sẽ không nhớ tối cái tốt của Lý Viêm, bây giờ mang quyền xử trí giao cho Lý Viêm, Hà Vũ có thể sống sót, là nhờ có Lý Viêm.

“Lý sư điệt là chưởng môn, dựa theo hắn nói mà làm đi! Việc này dừng ở đây, ân ân oán oán trước kia xóa bỏ, ngày sau ai còn dám trái với cung quy, vô luận ai tới tới cầu tình, đều nghiêm trị, đặc biệt đồng môn tương tàn, đều giết không tha.”

Giọng điệu Trần Nguyệt Dĩnh lạnh như băng.

Cao tầng Trấn Hải cung bọn Trần Nguyệt Dĩnh hát hí khúc, hai phe phái đều lôi ra một cái điển hình xử trí, để chỉnh đốn pháp điển, xử lý sự việc công bằng, Lý Viêm chủ động giảm bớt trách phạt cho Hà Vũ, dịu đi quan hệ của hai phe phái.

Đám người Lâm Thiên Long trăm miệng một lời đáp ứng, thanh âm truyền ra rất xa.

“Lý sư điệt, điều động nhân thủ, chạy tới địa bàn mới chiếm lĩnh, khai phá địa bàn mới, bồi dưỡng thêm một ít tu sĩ cấp cao, chúng ta trước mắt nhân thủ không đủ, đặc biệt tu sĩ Hợp Thể.”

Trần Nguyệt Dĩnh phân phó. Nhân tộc mở rộng hơn sáu mươi vạn ức dặm, Trấn Hải cung cầm một phần năm, Huyền Thanh phái cầm hai phần năm, hai phần năm còn lại chia cho thế lực khác, bao gồm Thanh Viên nhất tộc, Tuyết tộc, Âm tộc, Kim Diễm Hổ nhất tộc cùng Lôi Ngưu nhất tộc.

Hơn mười vạn ức dặm địa bàn, địa bàn Trấn Hải cung mở rộng gấp trăm lần, lập tức ăn căng bụng, địa bàn chủ yếu của Trấn Hải cung ở hải ngoại, địa bàn mới ở đất liền, cần lượng lớn nhân thủ trú đóng.

Trấn Hải cung nghênh đón thời kỳ phát triển tốc độ cao, phải điều hòa mâu thuẫn của hai phe phái, tập trung lực lượng phát triển lớn mạnh.

“Vâng, Trần sư thúc.”

Lý Viêm lập tức đáp ứng. Hắn nghĩ tới cái gì, nói: “Trần sư thúc, ngài xem khi nào tổ chức lễ mừng Đại Thừa? Náo nhiệt một phen.”

Trần Nguyệt Dĩnh tiến vào Đại Thừa kỳ, phải xử lý một lần thật tốt.

“Ngàn năm sau đi! Các thế lực lớn tổn thất cũng không nhỏ, cần nghỉ ngơi lấy lại sức một đoạn thời gian.”

Trần Nguyệt Dĩnh phân phó. Ngàn năm thời gian, Nhân tộc khẳng định đã khôi phục một ít nguyên khí, khi đó lại chúc mừng rầm rộ cũng không muộn.

“Vâng, Trần sư thúc.”

Lý Viêm lập tức đáp ứng.

Trần Nguyệt Dĩnh dặn dò vài câu, liền tuyên bố tan họp, bảo bọn họ lui xuống.

...

Quảng Nguyên sơn mạch, Quảng Nguyên tông.

Một tòa trang viên diện tích cực lớn, Vương Mạnh Sơn cùng Tô Thanh Hành ngồi ở trong một đình đá màu xanh, uống trà nói chuyện phiếm.

Quảng Nguyên tông một lần này tổn thất cũng không nhỏ, đệ tử đến tiền tuyến tham chiến chết hơn phân nửa.

Vương Mạnh Sơn tổng cộng chém giết sáu vị dị tộc Luyện Hư kỳ, đạt được một linh sơn bậc sáu cùng một mỏ quặng bậc sáu, đương nhiên, đây là lợi ích Lãnh Diễm phái tranh thủ được cho Quảng Nguyên tông.

Lãnh Diễm phái một lần này tổn thất bốn vị tu sĩ Hợp Thể, tu sĩ từ thế lực phụ thuộc mộ binh thương vong thê thảm nặng nề, An gia tổn thất thê thảm nặng nề, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục nguyên khí.

Trước đó, thế lực phụ thuộc của Lãnh Diễm phái đều mạnh hơn Quảng Nguyên tông, Quảng Nguyên tông không vào được mắt cao tầng Lãnh Diễm phái, trải qua một trận chiến này, Vương Mạnh Sơn dựa vào biểu hiện nổi trội xuất sắc, chính thức tiến vào tầm mắt của cao tầng Lãnh Diễm phái, thuộc loại trong kẻ thấp chọn người cao.

Lãnh Diễm phái cùng Trấn Hải cung oán hận chất chứa đã lâu, Trần Nguyệt Dĩnh tiến vào Đại Thừa kỳ, Lãnh Diễm phái chính thức ngả về phía Huyền Thanh phái, đạt được hơn hai vạn ức dặm địa bàn, cần lượng lớn tu sĩ trú đóng.

Vương Mạnh Sơn mấy năm nay làm việc cho Lãnh Diễm phái, tìm kiếm linh dược, luyện khí tài liệu vân vân, công lao không nhỏ, Lãnh Diễm phái tính nâng đỡ Quảng Nguyên tông thêm.

Càn Nguyên môn chết trận ba vị tu sĩ Luyện Hư, nếu không phải cân nhắc đến sau lưng Càn Nguyên môn là Vương gia, Lãnh Diễm phái cũng muốn để Quảng Nguyên tông thâu tóm Càn Nguyên môn.

Lãnh Diễm phái bây giờ còn có ba vị tu sĩ Hợp Thể, một vị hậu kỳ, một vị trung kỳ cùng một vị sơ kỳ, Lãnh Diễm phái luôn bồi dưỡng người mới, nội tình thâm hậu, không giống Lý gia cùng Tây Môn gia, trực tiếp đánh cho tàn phế.

“Vương đạo hữu, ngươi điều động một nhóm nhân thủ, theo chúng ta tới địa bàn mới, khai phá địa bàn mới.”

Tô Thanh Hành phân phó.

“Được, ta lập tức phân phó xuống, điều động nhân thủ. Tô đạo hữu, An đạo hữu cùng Đặng đạo hữu bọn họ cũng đi qua sao?”

Vương Mạnh Sơn thuận miệng hỏi.

Đặng Thiên Kỳ vẫn luôn ghi hận Vương gia, Vương Mạnh Sơn muốn tìm cơ hội, để gia tộc diệt trừ người này.

“An đạo hữu cùng Tôn đạo hữu bọn họ cũng sẽ đi qua, Đặng đạo hữu không phải đệ tử Lãnh Diễm phái chúng ta, sau khi đại chiến kết thúc, hắn không biết chạy đi đâu rồi.”

Tô Thanh Hành nói theo sự thật. Đặng Thiên Kỳ ở sau khi đại chiến kết thúc liền mất tích, Tô Thanh Hành cũng không biết hắn đã đi đâu.

“Đúng rồi, Tô đạo hữu, ta từ một chỗ cứ điểm của Tích tộc cướp đoạt được một ít thứ tốt, tâm ý nho nhỏ, bất thành kính ý, ngày sau cần phải quan tâm Quảng Nguyên tông chúng ta nhiều hơn.”

Vương Mạnh Sơn lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu xanh, đưa cho Tô Thanh Hành.

Tô Thanh Hành tiếp nhận nhẫn trữ vật, thần thức đảo qua, có chút kinh ngạc, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Được được, ta còn cần đi nơi khác, sẽ không ở lâu, về sau có chuyện tốt, ta sẽ ưu tiên cân nhắc ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận