Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1916: Chín cây Thanh Ly kiếm (2)

“Đỗ sư huynh, Phương sư tỷ, khuất nhục các ngươi gây cho ta, Tư Đồ Mị ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần. Ta muốn để sư phụ biết, lựa chọn của bà ấy là sai lầm, ta mới là nhân tuyển tốt nhất cho cung chủ Nhật Nguyệt cung Nguyệt cung.”

Trương Vô Trần cười dữ tợn nói, trong mắt tràn đầy oán độc, nhiều đốm sáng bạc hiện lên phía sau nàng, chợt hóa thành một vầng trăng tròn màu bạc lớn hơn mười trượng, tản mát ra một cơn mát mẻ.

Mấy trăm năm trước, Tư Đồ Mị cùng Phương Nguyệt nội chiến vì vị trí cung chủ Nguyệt cung, Đỗ Sưởng cùng Phương Nguyệt liên thủ đối phó Tư Đồ Mị, ép Tư Đồ Mị tự bạo. Nhưng nàng giữ lại một chiêu, lợi dụng bí pháp tu luyện ra nguyên thần thứ hai. Nguyên thần thứ hai ký thác ở trên một món dị bảo, Trương Vô Trần bất ngờ đạt được dị bảo này, bị Tư Đồ Mị đoạt xá.

Tư Đồ Mị biến hóa nhanh chóng, biến thành Trương Vô Trần, nếu không phải như thế, Trương gia lại nào có thể quật khởi ở trong mấy trăm năm, từ một gia tộc nhỏ có ba vị tu sĩ Trúc Cơ biến thành một gia tộc tu tiên có ba vị tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn. Nam Hải cạnh tranh rất kịch liệt, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu gia tộc tu tiên biến mất ở trong dòng sông lịch sử.

...

Xuân đi thu đến, ba năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Thanh Liên đảo, Vương Thanh Linh đứng ở trên một đỉnh núi lớn cao hơn ngàn trượng, nhìn một đám mây sấm sét thật lớn trên bầu trời, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Ở phía dưới đám mây sấm sét thật lớn, có một thung lũng cỡ lớn bốn phương thông suốt, một con mãng xà khổng lồ toàn thân màu tím xoay quanh ở trên một cây cổ thụ che trời.

Ngoài thân mãng xà khổng lồ màu tím bị những miếng vảy màu tím to bằng bàn tay bao lấy. Trên đầu nó có một quả cầu thịt tương tự mào gà, cực kỳ cổ quái.

Nó phun ra cái lưỡi rắn to dài, tròng mắt tràn đầy sợ hãi.

Đám mây sấm sét truyền ra tiếng sấm ầm ầm ầm, chớp giật sấm rền, tia sét nhảy múa.

“Ầm ầm ầm!”

Theo một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, một tia chớp màu bạc to bằng cánh tay người trưởng thành từ trong đám mây sấm sét thật lớn bay ra, bổ chuẩn xác vào trên thân mãng xà khổng lồ màu tím.

Nó phát ra một tiếng rít đau khổ, một mảng lôi quang màu bạc lấp lánh bao phủ mãng xà khổng lồ màu tím.

Tiếng sấm sét không ngừng nghỉ, từng tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía mãng xà khổng lồ màu tím bên dưới.

Vương Thanh Linh nhìn về phía lôi quang màu bạc, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần lo lắng.

“Rống!”

Băng Phong Giao ghé vào bên người Vương Thanh Linh phát ra một tiếng rồng gầm vang dội, tựa như là cổ vũ cho mãng xà khổng lồ màu tím.

Vương Thanh Linh xoa đầu Băng Phong Giao, vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn Băng Phong Giao, nói: “Tiểu Bạch, ngươi nếu có thể tiến vào cấp bốn thì tốt rồi.”

Vương Trường Sinh đã nói cho Vương Thanh Linh, bảo nàng tỉ mỉ bồi dưỡng Băng Phong Giao, gia tộc ra sức ủng hộ nàng, cái này giảm bớt đi rất nhiều gánh nặng cho Vương Thanh Linh, một mình nàng chăn nuôi ba con linh thú bậc ba, quả thật có chút cố sức.

Chỉ luận chiến lực, Song Đồng Thử, Thôn Kim Nghĩ, Phệ Hồn Kim Thiền đều không phải đối thủ của Băng Phong Giao, về phần Lân Quy, thật sự đánh, nó bây giờ còn không nhất định là đối thủ của Băng Phong Giao.

Nói không chút khách khí, Băng Phong Giao trước mắt là một con linh thú thực lực mạnh nhất Vương gia, không có ‘một trong những’, cho dù là hộ tộc linh cầm Lôi Phượng cũng không nhất định là đối thủ của Băng Phong Giao.

Lôi Phượng đã là bậc ba trung phẩm, thân là hộ tộc linh cầm, tài nguyên tu tiên nó đạt được không phải Băng Phong Giao có thể so sánh.

Vô luận là Băng Phong Giao hay Lôi Phượng, chúng nó một khi tiến vào cấp bốn, Vương gia tương đương có thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh, ý nghĩa trọng đại.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám mây sấm sét tan đi, cổ thụ che trời biến mất, thay thế vào đó là một cái hố khổng lồ lớn hơn ngàn trượng, trong hố toát ra một mảng hơi nóng, bùn đất đều là màu đen.

“Thất bại rồi sao!”

Vương Thanh Linh có chút thất vọng, mãng hóa giao vốn đã đặc biệt khó khăn, nếu không phải đạt được bí thuật bồi dưỡng giao long của Ngũ Long cung, Vương gia cũng sẽ không bồi dưỡng ra nhiều con giao long bậc ba.

“Đi thôi! Tiểu Bạch, chúng ta trở về đi! Hy vọng một lần sau có thể có thêm một con giao long bậc ba.”

Vương Thanh Linh nhảy đến trên lưng Băng Phong Giao, Băng Phong Giao bay đi Bách Linh phong.

Thanh Liên phong, Tử Nguyệt viện.

Trong phòng luyện khí, Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử ngồi đối mặt, chín thanh phi kiếm xanh thẳm lơ lửng ở trước người bọn họ, mặt ngoài thân kiếm có một đạo kiếm quang màu xanh dài cả thước.

Phi kiếm màu xanh dài chừng ba thước, toàn thân trong suốt lấp lánh, lóe ra từng đợt linh quang màu xanh, giống như dùng mỹ ngọc màu xanh tạo thành.

Mỗi một cây phi kiếm màu xanh kích thước nhất trí, chúng nó đồng thời phát ra một đợt tiếng kiếm ngân trong veo, hô ứng lẫn nhau.

“Thành công rồi, Điền sư muội, chúng ta thành công rồi, rốt cuộc luyện chế ra.”

Vương Trường Sinh có chút hưng phấn. Vương Thanh Sơn lợi dụng bộ phi kiếm này bày ra kiếm trận, một khi bị kiếm trận vây khốn, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng phải có phiền toái.

Tử Nguyệt tiên tử lau trên trán, gật đầu nói: “Không uổng công chúng ta vất vả lâu như vậy, cháu ngươi có bộ phi kiếm này, thực lực khẳng định tăng vọt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận