Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5034: Khách tới thăm ngoài dự liệu (1)

Tu sĩ xuất thân gia tộc tu tiên nghe xong đoạn lời đó của Vương Trường Sinh, giống như gà chọi, cực kỳ hưng phấn, ai không muốn gia tộc mình phát triển đến thể lượng cùng quy mô của Diệp gia, đầu tiên phải có tu sĩ Đại Thừa, đây là yêu cầu cơ bản nhất, ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng không có, chỉ có thể xưng bá ở một phương.

“Cho mời lão tổ tông!”

Vương Nhất Hồng quát to, vang vọng thiên địa.

Vừa dứt lời, trên bầu trời chợt hiện ra vô số linh quang màu lam, hóa thành từng đóa hoa sen màu lam, lơ lửng ở trên bầu trời.

Một dải cầu vồng màu xanh từ nơi xa bay tới, lóe lên một cái dừng ở trên không quảng trường đá, rõ ràng là một tòa đài sen màu xanh, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đứng ở bên trên.

Vương Trường Sinh một thân trường bào màu lam, ánh mắt kiên định, dáng người cao ngất, Uông Như Yên mặc váy mềm màu xanh nước biển, đầu để búi tóc Phi Tiên, trang điểm trang nhã.

“Bái kiến lão tổ tông (Vương tiền bối).”

Các tu sĩ nhao nhao hành lễ, tiểu bối ùn ùn mở miệng hô, thanh âm truyền khắp cả Thanh Liên đảo.

Ba người Trần Nguyệt Dĩnh, Vạn Hải Chân Quân cùng Diệp Ngọc Hàn đứng dậy, gật đầu biểu đạt.

Vương Trường Sinh nhìn đám người đông nghịt phía dưới, mặt lộ vẻ hồi ức.

Hắn từ con cháu một gia tộc nhỏ ở hạ giới đi tới hôm nay, cực kỳ không dễ, phương diện này có cá nhân hắn cố gắng, cũng có tộc nhân trả giá, hai thứ thiếu một cũng không được.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bấm pháp quyết, đài sen màu xanh bay tới đáp ở đài chủ tịch, hắn cùng Uông Như Yên đi xuống khỏi đài sen, ngồi xuống.

“Diệp gia chúc mừng Thái Hạo Chân Nhân tiến vào Đại Thừa kỳ, tặng một món thượng phẩm thông thiên linh bảo, mười khối khoáng thạch bậc tám, hai đoạn Trường Thọ Trúc mười vạn năm, năm giọt Huyền Minh Trọng Thủy, một bình đan dược bậc tám Băng Phách Lưu Ly Đan.”

“Trấn Hải cung chúc mừng Vương tiền bối tiến vào Đại Thừa kỳ, tặng một lô tài liệu luyện khí bậc tám, mười cây linh dược ba vạn năm.”

“Gia sư Vạn Hải Chân Quân tặng một khúc Thiên Âm Thần Mộc mười vạn năm, hai cái răng nanh yêu thú bậc tám, cả bộ trung phẩm thông thiên linh bảo Nhật Nguyệt Hoàn, chúc mừng Vương tiền bối tu vi nâng cao một bước.”

Đại biểu các thế lực ùn ùn tặng quà, quà của Diệp gia quý giá nhất, từ nơi này cũng có thể nhìn ra thực lực của chân linh thế gia, ra tay chính là một món thượng phẩm thông thiên linh bảo.

Trấn Hải cung và Vương gia đi lại gần, cũng là minh hữu, nhưng Trấn Hải cung còn chưa giàu có đến mức lấy thượng phẩm thông thiên linh bảo tặng người, thượng phẩm thông thiên linh bảo trên tay Trần Nguyệt Dĩnh cũng không có mấy món.

Vạn Hải Chân Quân chính là đi góp mặt, tỏ ý tứ một chút, hắn và Vương Trường Sinh không có giao tình gì, nếu không phải Diệp gia Đại Thừa cũng sẽ tham gia, Vạn Hải Chân Quân là không có hứng thú tới.

Cửu Diễm môn, Vạn Linh môn, Lý gia, Hàn gia các thế lực đều là tặng tài liệu luyện khí, Vạn Linh môn, Lý gia, Hàn gia, Long gia cùng Tây Môn gia quà trọng một chút, dù sao bọn họ cùng Vương gia đi lại rất gần, tặng ra vài cây linh dược ba vạn năm.

Lam gia tặng quà cũng không nhẹ, tặng một giọt Huyền Minh Trọng Thủy cùng một cây Tuyết Nguyệt Liên ba vạn năm.

Lãnh Diễm phái tặng năm cây linh dược ba vạn năm, còn có một chút linh mộc hơn mười vạn năm, đều là Lãnh Diễm phái không dễ dàng bán ra ngoài.

Lãnh Diễm phái tặng lễ trọng, cũng là muốn cải thiện quan hệ với Vương gia, không cầu Vương gia coi trọng hơn một chút, không quá mức nhằm vào Lãnh Diễm phái là được.

Vương Thanh Thành lần lượt nhận quà mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Vương Trường Sinh giơ chén rượu, cười nói: “Đa tạ các vị chạy tới tham gia lễ mừng Đại Thừa của Vương mỗ, ta kính mọi người một chén.”

Hắn uống hết rượu trong chén, miệng chén hướng xuống, ý bảo mình đã uống hết.

“Kính Vương đạo hữu (Vương tiền bối).”

Đám người Diệp Ngọc Hàn ùn ùn đáp lễ.

Vương Trường Sinh buông chén rượu xuống, nói chuyện phiếm với ba người bọn Trần Nguyệt Dĩnh, tu sĩ Vương gia cũng đều nói chuyện phiếm với khách khứa, nâng chén chúc nhau, vừa nói vừa cười.

Vương Xuyên Minh đã tiến vào Hợp Thể kỳ, vị trí của hắn tương đối gần phía trước.

“Lam đạo hữu, hôm nay là lễ mừng Đại Thừa của lão tổ tông, ngươi uống thêm vài chén.”

Vương Xuyên Minh nhìn về phía Lam Phúc Không, nhiệt tình nói.

Lam Phúc Không thích thổi phồng người khác, tham gia lễ mừng hoặc ngày sinh, là một hảo thủ sinh động bầu không khí.

“Ta lần trước tham gia Hợp Thể đại điển của Vương tiền bối đã từng nói, Vương tiền bối khẳng định sẽ tiến vào Đại Thừa kỳ, ta không nói sai chứ! Ha ha, vị Đại Thừa tiếp theo của Vương gia, khẳng định là Thiên Cầm Tiên Tử đạo lữ của Vương tiền bối.”

Vẻ mặt Lam Phúc Không đầy đắc ý.

Hắn không ngờ, lời nói đùa mình thổi phồng Vương Trường Sinh lại có thể trở thành sự thật. Hắn từng thổi phồng rất nhiều tu sĩ, nói bọn họ có tư thái Đại Thừa, chỉ có Vương Trường Sinh thành công tiến vào Đại Thừa kỳ, tu sĩ khác đều là thân tử đạo tiêu.

Một lần này, không có ai phản bác lời của Lam Phúc Không.

Nhân tộc Huyền Linh đại lục tu sĩ Hợp Thể vượt qua trăm vị, nhưng tu sĩ Đại Thừa vẫn là một chữ số. Có thể tiến vào Đại Thừa kỳ quả thật không dễ dàng, huống chi Vương Trường Sinh còn đánh bị thương nặng Diễm Trân.

“Lam đạo hữu, ngươi khiến ta nhớ tới Ngôn Xuất Pháp Tùy đại thần thông này.”

Tây Môn Lãng trêu ghẹo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận