Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2668: Kim dực phệ hồn hạt (1)

Vương Mạnh Bân làm một phỏng đoán thật lớn. Đoán rằng Đỉnh Long chân quân muốn đi dị giới nhưng không có thông thiên linh bảo câu thông. Hắn từ bên trong sách cổ tìm được phương pháp bố trí truyền tống trận. Sau đó lập trận ở dưới đáy biển, truyền tống đến Thanh Hoàn giới.

Trừ phi hắn biết không gian giao điểm hoặc là biết toạ độ của Thiên Hồ giới cùng Đông Ly giới, sau đó bố trí truyền tống trận để trở về. Nếu không hắn không thể trở về Đông Ly giới hoặc Thiên Hồ giới.

“Xem ra muốn quay về Đông Ly giới hoặc Thiên Hồ giới thực khó khăn. Có lẽ tiến vào Hoá thần kỳ mới làm được, cũng không biết lão tổ tông bọn họ thế nào rồi.”

Vương Mạnh Bân thở dài một hơi, mặt lộ vẻ hồi ức.



Thiên Hồ giới, Chung Minh sơn mạch toạ lạc ở trung bộ Thiên Hồ giới, dài liên miên mấy vạn dặm. Được tạo thành từ mấy vạn toà núi lớn nhỏ không đồng nhất. Nơi đây linh khí mỏng, có rất ít tu sĩ cấp cao đi ngang qua.

Ở sâu bên trong Chung Minh sơn mạch, tại một sơn cốc hẹp dài, trên vách đá mọc đầy rêu xanh. Hơn trăm dây đằng màu xanh uốn lượn dày đặc trên vách đá, xanh um tươi tốt. Phía cuối sơn cốc, một thác nước cao hơn vạn trượng đổ xuống trên vách đá cao sừng sững, rơi vào bên trong một hồ nước lớn nghìn trượng, làm dậy lên vô số hơi nước.

Hơn mười đạo độn quang từ xa xa bay tới, dừng ở bên trong sơn cốc.

Độn quang chợt tắt, hiện ra đám người Trình Khiếu Thiên.

Thần thức Bạch Linh Nhi đại khai, cẩn thận quét toàn bộ sơn cốc, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Ánh mắt của nàng dừng lại trên thác nước.

Liễu Vân Phong lấy ra ba thanh trận kỳ ẩn hiện thuỷ khí mờ mờ, đánh vào một đạo pháp quyết. Ba thanh trận lỳ màu lam nhất thời hào quang đại trướng, hoá thành ba đạo lam quang, nhập vào bên trong thác nước.

Rất nhanh, thác nước phân thành hai, lộ ra cửa động lớn vài trượng.

Trình Khiếu Thiên dùng mắt ra hiệu, một thanh niên áo đỏ hình thể mập mạp hoá thành một đạo hồng quang, bay vào bên trong sơn động.

Một lát sau, hắn bay ra, gật đầu nói: “Không sai, quả thật là nơi này.”

“Đi, vào xem xem, hy vọng có thể có được Cửu dương kim ly quả.”

Trình Khiếu Thiên vung tay áo, thả người bay vào.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện bên trong một hang động rộng tầm một mẫu. Hang động có chút ẩm ướt, vách đá mọc đầy rêu xanh.

Trình Khiếu Thiên lấy ra một ngọc bàn màu xanh nhạt, phù văn bên trên ngọc bàn chuyển động. Hắn gắn ngọc bàn lên trên vách đá, vách đá chợt sáng lên một trận lam quang chói mắt. Toàn bộ hang đá chớp động hẳn lên, rơi xuống vô số đá vụn.

Không qua bao lâu, vách đá chợt xuất hiện một lớp màn hình thuỷ khí mờ mờ. Nhìn xuyên qua màn hình, có thể nhìn thấy lượng lớn kỳ hoa dị thảo.

Thần sắc Liễu Vân Phong kích động, sắc mặt Trình Khiếu Thiên trầm xuống. Nhìn về phía sau quát lớn: “Ai đi theo sau chúng ta? Lăn ra đây.”

“Trình đạo hữu, là ta.”

Thanh âm trầm ổn của nam vang lên, vừa dứt lời, năm người Vương Thanh Sơn, Tử Nguyệt tiên tử và Huyền Linh chân nhân đi đến. Thần sắc Vương Thanh Sơn như thường.

“Ngươi bán đứng chúng ta? Ăn cây táo rào cây sung?”

Trong mắt Trình Khiếu Thiên chợt loé hàn quang, mặt đầy sát khí.

Sắc mặt Liễu Vân Phong trắng nhợt, vội vàng giải thích: “Tiền bối tha mạng, vãn bối nào dám ăn cây táo rào cây sung. Vãn bối căn bản không quen biết bọn họ.”

“Vương đạo hữu, nơi này chúng ta phát hiện trước. Ngươi làm như vậy có hơi quá đáng rồi!”

Bạch Linh Nhi cau mày nói.

“Các ngươi phát hiện liền thành của các ngươi sao? Luận công lao, Cửu thúc Cửu thẩm của ta tự mình xuất chinh Thiên Hồ giới. Đông Hoang Yêu tộc các ngươi có Hoá thần tu sĩ xuất chinh Thiên Hồ giới không?”

Vương Thanh Sơn bình tĩnh nói. Chuyện liên quan đến cây Cửu dương kim ly, hắn sẽ không nhượng bộ.

Đông Hoang Yêu tộc phái người theo quân xuất chinh Thiên Hồ giới, có thể nói là chiếm tiện nghi lớn nhất. Thứ khác cũng liền bỏ qua, nhưng nếu là cây Cửu dương kim ly phụ trợ đánh sâu vào Hoá thần kỳ bị Yêu tộc chiếm được. Đây không phải là chuyện tốt đối với Nhân tộc.

Đương nhiên, không cần thiết vì chuyện này xé rách da mặt.

“Hừ, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi sao?”

Sắc mặt Trình Khiếu Thiên lạnh lùng, hai tay chợt hoá thành móng vuốt sói. Một tư thế sẵn sàng đánh nhau.

Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, bắn ra chín thanh Thanh ly kiếm. Không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, tiếng kiếm minh đại thịnh.

“Linh bảo!”

Sắc mặt Trình Khiếu Thiên trở nên rất khó xem. Hắn vạn lần không ngờ tới, Vương Thanh Sơn có một bộ phi kiếm cấp bậc linh bảo. Phải biết rằng, cho dù là Trình Trảm Tiên, cũng chỉ sử dụng một món linh bảo.

Không nói đến thực lực Vương Thanh Sơn vốn không yếu, còn có một bộ phi kiếm cấp bậc linh bảo. Nếu thật sự sinh tử đấu, Trình Khiếu Thiên không nắm chắc phần thắng.

“Thiên Hồ giới hiện tại đại loạn, bảo vật có rất nhiều, chúng ta không nhất định phải tử chiến. Nhưng nếu Trình đạo hữu muốn tử chiến, Vương mỗ phụng bồi đến cùng.”

Thần sắc Vương Thanh Sơn lạnh nhạt, Thanh ly kiếm trên đỉnh đầu truyền ra tiếng kiếm minh chói tai. Tựa như muốn lập tức chém đầu kẻ địch.

Sắc mặt Trình Khiếu Thiên âm tình bất định, trầm ngâm một lát rồi nói: “Các ngươi cũng vì món đồ nọ mà đến?”

Nếu Vương Thanh Sơn là vì thứ khác mà đến, Trình Khiếu Thiên cũng không quan tâm. Hắn chỉ sợ Vương Thanh Sơn cũng vì cây Cửu dương kim ly mới đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận