Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2152: Kiếm trận

Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Anh Kiệt, mặt lộ vẻ khen ngợi, nói: “Anh Kiệt, ngươi rất không tệ, biết rõ U Minh Chu rất khó đối phó, còn chủ động theo Thanh Sơn tới Bắc Cương, dũng khí đáng khen.”

Vương Anh Kiệt tiến lên một bước, cung kính nói: “Lão tổ tông quá khen rồi, đây là điều cháu nên làm.”

“Ba người các ngươi đều rất không tệ, tộc nhân theo Thanh Sơn đi Bắc Cương đều khá lắm. Các ngươi đi đường vất vả rồi, đã trở lại, vậy nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Vương Trường Sinh cổ vũ vài câu, rời khỏi phòng nghị sự, quay về chỗ ở.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Mạnh Phần đưa tài liệu luyện khí tới, tơ nhện U Minh Chu cấp bốn phun, chân nhện, nọc độc U Minh Chu cấp bốn vân vân.

Vương Trường Sinh cầm lấy một bó tơ nhện màu vàng, hai tay nắm chặt một đầu, dùng sức kéo, tơ nhện màu vàng không tổn hao gì. Hắn ném tơ nhện màu vàng đến giữa không trung, lấy ra Thái Hạo Trảm Linh Đao, bổ về phía tơ nhện màu vàng.

“Keng!”

Một tiếng kim loại giao kích vang lên trầm đục, đốm lửa văng khắp nơi, tơ nhện không tổn hao gì, mặt ngoài có thêm một vết chém mờ nhạt như vô hình.

Vương Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm, Thái Hạo Trảm Linh Đao không phải linh bảo, nhưng ngay cả tơ nhện U Minh Chu biến dị cấp bốn phun ra cũng chém không đứt, thực sự ra ngoài hắn dự kiến.

Ngay cả tơ nhện đều chém không gãy, càng đừng nói thương đến cấp bốn U Minh Chu biến dị, khó trách sẽ chết thương nhiều như vậy người tu tiên.

Tính bền bỉ của tơ nhện tốt như vậy, có thể lấy để luyện chế một món nội giáp, phòng ngự khẳng định rất không tệ.

Thái Nhất tiên môn có một món trấn tông chi bảo Ngũ Thải Phượng Linh Y, phòng ngự vô song, Tứ Quý Kiếm Tôn bằng vào bảo vật này, một mình một ngựa giết vào Hỏa Lân nhất tộc.

Vương Trường Sinh đạt được thi thể Ngao Thanh, cộng thêm chỗ tơ nhện này, có thể luyện chế một món nội giáp phòng ngự, coi là trấn tộc chi bảo truyền lưu xuống.

Thân thể hắn mạnh mẽ, không dùng tới nội giáp phòng ngự, nhưng Uông Như Yên thủ đoạn phòng ngự khá ít, có một món nội giáp phòng ngự trong tay, đấu pháp với người khác, tỷ lệ sinh tồn của nàng sẽ cao hơn chút.

Hắn mở nắp Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh, lấy ra khoáng thạch, bỏ vào một bó tơ nhện màu vàng.

Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh chiết xuất tài liệu cần hấp thu lượng lớn linh khí, hấp thu linh khí càng nhiều, tốc độ chiết xuất càng nhanh. Vương Trường Sinh bảo Diệp Hải Đường bố trí một bộ Thất Tinh Tụ Linh Trận, dùng trung phẩm linh thạch duy trì trận pháp vận chuyển, để Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh hấp thu đủ linh khí, chiết xuất tài liệu.

Đóng nắp lại, Vương Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh mở đôi mắt, trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, bắt đầu luyện khí.

Hắn lật tay lấy ra một đôi bánh xe hào quang màu vàng kim lấp lánh, ném về phía trước, để bánh xe màu vàng lơ lửng ở giữa không trung.

Hắn há mồm phun ra một ngọn lửa màu lam, bao vây lấy hai cái bánh xe màu vàng.

...

Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.

Kiếm Cốc, Tiêu Dao Kiếm Tôn cùng thiếu phụ váy xanh ngồi đối diện nhau, hai người đang chơi cờ.

Tiêu Dao Kiếm Tôn nhíu mày, bộ dáng thấp thỏm lo âu, thiếu phụ váy xanh vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dáng thong dong bình tĩnh.

“Không đánh nữa, không đánh nữa, lại thua rồi.”

Tiêu Dao Kiếm Tôn vứt bỏ quân cờ trong tay, thở dài nói.

Hắn nhìn vách đá bên trái một lần, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.

Hai vị đệ tử của hắn đều đang tìm hiểu Thái Nhất kiếm bích, hắn nào có tâm tình chơi cờ.

“Diệp sư đệ, tính cách của ngươi vẫn là không đủ trầm ổn, chuyện của tiểu bối, không tới lượt chúng ta quan tâm, ngươi quan tâm cũng vô dụng.”

Thiếu phụ váy xanh sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ muốn nói một việc bé nhỏ không đáng kể.

Tiêu Dao Kiếm Tôn khẽ thở dài một hơi, không nói gì.

Phía sau vách đá, Vương Thanh Sơn đứng ở trên mặt biển bình tĩnh, đôi mắt hắn khép hờ, sắc mặt bình tĩnh, gió êm sóng lặng, phạm vi ngàn dặm đều không có một hòn đảo, linh ngư hình thể khác nhau bơi qua bơi lại ở đáy biển, chúng nó đối với Vương Thanh Sơn coi như không thấy.

Chợt một trận cuồng phong nổi lên, mặt biển bình tĩnh chợt nhấc lên sóng to cao mười mấy trượng, mặt biển kịch liệt quay cuồng, lao thẳng đến Vương Thanh Sơn.

Ầm ầm ầm!

Một trận tiếng biển gầm vang lên thật lớn, trên mặt biển nhấc lên sóng to cao hơn trăm trượng, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vương Thanh Sơn.

Linh ngư đáy biển chợt lộ ra hung quang trong mắt, chúng nó đều mở ra cái mồm như chậu máu, lộ ra hàm răng nhọn, lao về phía Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn chợt mở mắt, hai mắt bắn ra một mảng tinh quang, một luồng kiếm ý kinh người phóng lên cao, cắm thẳng vào mây trời.

“Kiếm do tâm sinh, trong lòng có kiếm, một cành cây cũng là kiếm, trong lòng không có kiếm, trong tay có kiếm cũng là một cành cây, đại đạo ba ngàn, ta lấy một kiếm, tất cả thần thông, ta một kiếm phá vạn pháp, kiếm tức là ta, ta tức là kiếm.”

Vương Thanh Sơn lẩm bẩm, thân thể toát ra hào quang màu xanh chói mắt, cả người hóa thành một dải cầu vồng màu xanh, chém về phía đáy biển.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sóng nước văng khắp nơi.

Hoàn cảnh trước mắt biến đổi, Vương Thanh Sơn chợt xuất hiện ở trong đại điện, Tiêu Dao Kiếm Tôn và thiếu phụ váy xanh cách hắn không xa.

“Thanh Sơn, thế nào?”

Trong mắt Tiêu Dao Kiếm Tôn tràn đầy sự quan tâm. Vương Thanh Sơn tìm hiểu một tháng, cũng không biết tìm hiểu được cái gì rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận