Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1742: Lai lịch Mộc yêu (2)

Vương Trường Sinh vẫn luôn muốn rõ ràng xuất thân lai lịch của Mộc yêu, nhưng mà hắn xem hết điển tịch nơi Tàng kinh các của Trấn Hải tông, đều không có ghi chép lại về Mộc yêu. Vạn thú đảo lấy thuật khu trùng ngự thú mà nổi tiếng khắp tu tiên giới Nam Hải, nhưng Vương gia đã đầu phục Vạn kiếm môn. Thượng môn bái phỏng Vạn thú đảo, Vạn thú đảo cũng chưa chắc sẽ đồng ý để hắn đến nhà mình tìm đọc điển tịch.

Mộ Dung vương tộc am hiểu khu trùng ngự thú, có truyền thừa mấy ngàn năm. Mộ Dung vương tộc và Vương gia có quan hệ làm ăn lui tới. Thực lực hai nhà cũng không thua kém nhau là bao. Yêu cầu này của Vương Thanh Linh, là mong muốn của chính bản thân nàng, cũng là kỳ vọng của Vương Trường Sinh.

Mộ Dung Ngọc Hoa nhướng mày. Theo lý mà nói, Tàng kinh các của Mộ Dung gia không mở đối với người ngoài, yêu cầu này của Vương Thanh Linh có chút quá phận.

Tộc lão để hắn tự mình tiếp đãi Vương Thanh Linh, có thể thấy được thái độ của Mộ Dung gia đối với Vương gia.

“Việc này liên quan trọng đại, ta xin chỉ thị tộc lão một chút.”

Mộ Dung Ngọc Hoa lấy ra một mặt pháp bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết, khoa chân múa tay một trận.

Một lát sau, hắn thu hồi pháp bàn rồi nói: “Vương phu nhân, Tàng kinh các là trọng địa của gia tộc bọn ta. Người ngoài không thể tiến vào, càng đừng nói là tìm đọc điển tịch.”

Nghe xong lời này, Vương Thanh Linh lộ ra vẻ mặt thất vọng, cười khổ gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Mộ Dung Ngọc Hoa chuyển đổi ngữ khí, nói tiếp: “Đương nhiên xem ở mặt mũi của Thanh Liên tiên lữ, chúng ta có thể cho ngươi tiến vào tầng thứ ba của Tàng thư các, tìm đọc năm bản điển tịch. Để trao đổi, gia tộc các ngươi mở phường thị cỡ lớn, phải xuất ra hai gian cửa hàng cho chúng ta, năm mươi năm không thu tiền thuê. Thế nào?”

Vương Thanh Linh vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề, thành giao.”

Hai gian cửa hàng một năm tốn ít nhất bốn ngàn linh thạch, năm mươi năm chính là hai mươi vạn khối linh thạch. Nếu vào thời điểm buôn bán tốt, tiền thuê sẽ rất cao. Nhưng tri thức là vô giá, Mộ Dung gia ở phường thị của Vương gia làm ăn, mối quan hệ của hai nhà sẽ càng thêm chặt chẽ.

“Hai vị đạo hữu mời đi theo ta!”

Mộ Dung Ngọc Hoa thả người ba về hướng xa xa, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh nhảy lên lưng Băng phong giao, đuổi theo ở phía sau.

Nửa khắc đồng hồ sau, ba người xuất hiện bên ngoài một sơn cốc dài hẹp. Hai sườn sơn cốc là vách đá dựng đứng, trong cốc phiêu đãng một cỗ mây mù màu tím. Lối vào có một tấm bia đá cao màu vàng, bên trên viết ba chữ cái to màu bạc “Tàng kinh cốc”.

Mộ Dung Ngọc Hoa lấy ra một lệnh bài hình phương màu xanh, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái. Bay ra một đạo thanh quang, nhập vào bên trong mây mù màu tím.

Mây mù màu tím quay cuồng kịch liệt một trận, bay ra một cái thang bay màu tím, dừng ở trước người bọn họ.

Mộ Dung Ngọc Hoa nâng bước đi tới, Vương Thanh Linh thu hồi Băng phong giao, cùng Vương Thu Minh đi đến bên trên bậc thang màu tím.

Thang bay màu tím dựng lên, cuốn bọn họ vào bên trong mây mù màu tím.

Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh cảm thấy hoa mắt. Sau đó chợt xuất hiện ở một quảng trường đá rộng trăm mẫu. Trung ương quảng trường là mười pho tượng yêu thú thật lớn, trông rất sống động, cũng dị thường dữ tợn.

Quảng trường đá có ba mươi sáu cột đá thô to màu trắng, một con cự mãng màu vàng với kích thước thô to uốn lượn trên cột đá. Một con cự tượng màu đỏ ghé vào bên dưới cột đá. Một con tam vĩ linh hồ kim sắc tựa vào trên đỉnh cột đá.

Cách đó không xa phía truóc có một toà lầu các màu vàng cao bảy tầng, bên ngoài lầu các điêu khắc lượng lớn yêu thú, trên bảng hiệu viết ba chữ cái to màu vàng “Tàng kinh các”. Mơ hồ có thể nghe được tiếng gầm gừ của mãnh thú.

Mộ Dung vương tộc cất chứa lượng lớn điển tịch, điển tịch càng trân quý, sẽ được đặt ở vị trí càng cao. Điển tịch tầng hai của Tàng kinh các không được tính là trân quý, Mộ Dung vương tộc khách khanh Mộ Dung vương tộc cung phụng đều có thể tìm đọc điển tịch tầng thứ hai. Có rất ít khách khanh có thể đọc được điển tịch của tầng ba. Điển tịch tầng năm trở lên, chỉ có đệ tử trung tâm của Mộ Dung gia mới có thể tìm đọc.

Bọn họ đi vào Tàng kinh các, đại sảnh rộng mở sáng ngời. Kệ sách cao lớn bày ra lượng lớn điển tịch. Phạm vi điển tịch tương đối rộng, từ công pháp đến ngự thú đều có.

Hơn mười tu sĩ Mộ Dung gia đang tìm đọc điển tịch. Bọn họ vẫn chưa để ý tới ba người Vương Thanh Linh.

Một ông lão áo bào xanh râu tóc bạc trắng ngồi sau một chiếc bàn gỗ màu xanh, trên tay đang lật xem một quyển sách thật dày.

Trên người ông lão áo bào xanh không hề có chút linh lực dao động, không biết hắn có tu vi là gì.

Mộ Dung Ngọc Hoa bước nhanh đến, cúi người hành lễ với ông lão áo bào xanh, lên tiếng: “Nhị thập nhị thúc, hai vị này là Vương phu nhân và Vương đạo hữu của Thanh Liên đảo Nam Hải. Bọn họ muốn xem năm bản điển tịch, đã được Thất thúc tổ đồng ý.”

Ông lão áo bào xanh gật đầu, nhìn về phía Vương Thanh Linh rồi nói: “Các ngươi muốn xem điển tịch vấn đề nào? Chỉ được chọn năm cuốn.”

“Vãn bối muốn xem phương pháp đào tạo linh khâu, linh tước, linh quy, linh thiền. Còn có điển tịch về mộc yêu.”

Vương Thanh Linh trả lời chi tiết.

Rất nhanh, năm bản điển tịch thật dày xuất hiện trước mặt Vương Thanh Linh.

“Ngươi chậm rãi xem đi!”

Nếu Mộ Dung gia dám đưa điển tịch này cho Vương Thanh Linh đọc, nội dung đương nhiên không phải cái gì cơ mật.

Vương Thanh Linh lên tiếng cảm ơn, cùng Vương Thu Minh chuyên chú xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận