Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2965: Rời khỏi và nguyện vọng của Hoàng Phú Quý (1)

Đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng lôi đình đinh tai nhức óc, một hư ảnh lôi hạc thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Tiếng hạc hót bén nhọn chói tai vang lên, hư ảnh lôi hạc mạnh mẽ xuất hiện vô số hồ quang màu xanh. Vô số tia chớp thô to bay ra, lần lượt đánh lên một phiến hư không.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, lôi quang chói mắt bao phủ một mảng lớn hư không.

Huyền Phong lâu bố trí đơn giản, chỉ có mấy cái ghế gỗ màu xanh. Trên vách tường không trang trí gì, có vài bồn hoa đã héo rũ.

Vương Trường Sinh phóng thần thức ra ngoài, cẩn thận thăm dò khắp ngõ ngách, chỉ sợ bỏ qua điều gì.

Phía tay trái có một gian tầng hầm ngầm, cửa lớn rộng mở. Có thể nhìn thấy rõ ràng một toà truyền tống trận lớn hơn trăm trượng, không biết truyền tống đến nơi nào.

Lầu hai chỉ bày ra mấy cái bàn, không có gì kỳ quái.

Đi vào lầu ba, có thể nhìn thấy rõ ràng một bộ hài cốt hình người, trên người khoác một bộ áo choàng màu xanh nhạt. Ở phía sau hài cốc có một bàn thờ màu xanh, bên trên bày năm món bảo vật có linh quang không ngừng loé ra. Một màn hình ngũ sắc bao bọc bàn thờ, phía sau bàn thờ là một bức hoạ.

Trên bức hoạ là một ông lão áo bào xanh dáng người cao gầy. Hai tay ông lão chắp sau lưng, đứng trên một ngọn núi cao nhìn về phương xa.

“Thông thiên linh bảo thượng phẩm!”

Ánh mắt Viên Thuật như lửa nóng, gắt gao nhìn chằm chằm vào năm món bảo vật.

Năm món bảo vật gồm có một viên châu màu xanh, một trản cổ đăng màu bạc, một cây đoản thước màu xanh, một mặt gương màu vàng, một mặt lệnh kỳ. Viên châu màu xanh và mặt gương màu vàng là thông thiên linh bảo thượng phẩm. Cổ đăng màu bạc, đoản thước màu xanh và lệnh kỳ màu vàng là thông thiên linh bảo trung phẩm.

“Nhanh chóng phá cấm thôi! Bên ngoài còn có Luyện hư tu sĩ đó.”

Vương Trường Sinh thúc giục, giọng điệu lo lắng.

Viên Thuật gật gật đầu, tay áo hắn run lên, một cỗ cuồng phong thổi qua. Hài cốt hình người hoá thành bột trắng, bị cuồng phong thổi tan.

Hắn đi đến trước bàn thờ gỗ màu xanh, song chưởng vừa động, nện lên trên màn hình.

Vang lên tiếng “Phành phành” trầm đục, màn hình ngũ sắc chỉ rung động một chút, bình yên vô sự.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng nhau công kích màn hình ngũ sắc. Qua đi một trận “Bùm bùm” trầm đục, màn hình ngũ sắc như mặt gương vỡ vậy, nát thành nhiều mảnh nhỏ.

Hai tay Viên Thuật chộp về hướng ngọc thước màu xanh và mặt gương màu vàng. Thường mà nói, gương, thước đều là bảo vật có công năng đặc thù. Tổng cộng có hai kiện thông thiên linh bảo thượng phẩm, hắn muốn có một kiện thông thiên linh bảo thượng phẩm cũng không tính là quá phận.

Vương Trường Sinh cũng không nói gì. Nếu là bình thường, hắn đương nhiên không dễ nói chuyện như vậy. Nhưng bên ngoài có cường địch, bọn họ phải lập tức rời khỏi.

Vương Trường Sinh thu hồi ba món bảo vật vào trữ vật giới, cùng Uông Như Yên bay xuống dưới lầu. Viên Thuật theo sát phía sau.

Đúng lúc này, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất kịch liệt chớp động.

Sắc mặt Vương Trường Sinh căng thẳng. Hắn và Uông Như Yên đồng thời sáng lên một trận lam quang loá mắt, khí tức tăng vọt.

Vương Trường Sinh phát ra tiếng hét lớn đinh tai nhức óc, hư không chấn động vặn vẹo. Hai tay Viên Thuật ôm đầu, thân thể run rẩy.

Thừa cơ hội này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhanh chóng xuất hiện trên truyền tống trận. Vương Trường Sinh búng tay, bắn ra một viên Minh nguyệt châu. Uông Như Yên đánh một đạo pháp quyết vào truyền tống trận, truyền tống trận chớp động, sau đó sáng lên vô số trận văn.

Tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vang lên, Thanh Vũ chợt xuất hiện bên trong Huyền Phong lâu. Một viên Minh nguyệt châu cũng theo đó xuất hiện trước mặt hắn.

Vang lên một tiếng trầm nặng, Minh nguyệt châu bạo liệt mở ra, vô số nước Minh hà cũng theo đó vẩy ra. Thanh Vũ sớm đã có phòng bị, quanh thân hiện ra vô số hồ quang màu xanh, đánh tan nước Minh hà.

Chợt sáng lên một đạo linh quang chói mắt, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Linh quang tản đi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến mất không thấy.

Sắc mặt Thanh Vũ trở nên rất khó xem. Hắn nhìn thấy Viên Thuật, sắc mặt trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Giao bảo vật ra rồi dẫn ta đi tìm bọn họ. Ta có thể tha chết cho ngươi.”

Viên Thuật nào dám cự tuyệt, đang định lấy ra bảo vật giao cho Thanh Vũ.

Huyền Phong lâu chợt rúng động, cuồn cuộn lửa cháy bao phủ Huyền Phong lâu. Thanh Vũ cũng bị cuồn cuộn lửa cháy bao phủ.

Tiếng lôi minh vang lớn, hoả diễm chợt tán đi. Huyền Phong lâu nay đã biến thành một mảng phế tích, đến ngay cả truyền tống trận cũng bị huỷ diệt.

“Mị Diễm, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa!”

Thanh Vũ lạnh lùng nói, mặt đằng đằng sát ý.

“Ngươi còn có mặt mũi nói sao? Thoát vây trước ta một bước, rồi lợi dụng ưu thế tốc độ đi trước ta. Nếu ta không chiếm được gì, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được.”

Giọng điệu Mị Diễm lạnh lùng. Bọn họ cùng bị nhốt bên trong cấm chế, Thanh Vũ thoát vây trước một bước, dẫn đầu cướp bảo. Hắn đương nhiên sẽ không khách khí với Thanh Vũ.

“Không tồi! Giờ bảo vật đều bị người ngoại tộc cầm đi, ngươi quả thật làm không tồi.”

Tiếng nói châm chọc của cô gái vang lên.

Một trận cuồng phong thổi qua, Kim Thược và Giang Thanh Phong chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vẻ mặt Kim Thược đầy châm chọc. Nếu bọn họ đồng tâm hiệp lực phá cấm, hẳn là có thể có được toàn bộ bảo vật. Nhưng lòng người cách nhau cái bụng, ai cũng đều muốn độc chiếm càng nhiều bảo vật. Ngược lại lại cho ngoại tộc cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận