Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4197: Đoạt miếng ăn (1)

Trên mặt đất có thể nhìn thấy lượng lớn Hàn Tinh Nghĩ, không nhúc nhích, không còn khí tức.

Góc dưới bên trái hang động có một cái cây màu đen cao hơn mười trượng, lá cây thưa thớt, chưa kết quả, dưới tàng cây có bốn cây linh chi màu đen to như cái thớt, mặt ngoài linh chi có một chút đường vân màu bạc, như thiên nhiên hình thành.

“Huyền Hồn Mộc hơn sáu vạn năm, đây chính là tài liệu thượng giai bố trí trận pháp quỷ đạo cùng luyện chế bảo vật quỷ đạo, còn có bốn cây Huyền Hồn Ngọc Chi ba vạn năm.”

Nam tử trung niên cười nói, vẻ mặt kích động.

Quách gia sở trường luyện khí, cây Huyền Hồn Mộc này có thể lấy để luyện chế mấy bộ bảo vật quỷ đạo.

Huyền Hồn Ngọc Chi giống với Thiên Hồn Quả, có thể lớn mạnh thần hồn người tu tiên.

“Nghiệt súc này nhắm chừng đã cắn nuốt nhiều cây Huyền Hồn Ngọc Chi, nếu không phải bị chúng ta giết, ngày sau nói không chừng có cơ hội tiến vào bậc bảy. Đáng tiếc Hàn Tinh Nghĩ của ta.”

Quách Tuyết Phỉ dùng một loại giọng điệu tiếc nuối nói. Vì tiêu diệt yêu thú trông coi Huyền Hồn Ngọc Chi, hơn phân nửa Hàn Tinh Nghĩ chết mất, bao gồm kiến chúa bậc sáu, tổn thất không nhỏ.

“Có Huyền Hồn Ngọc Chi, ngươi tiến vào Luyện Hư đại viên mãn liền có thể cân nhắc mài giũa pháp lực thần hồn, trùng kích Hợp Thể kỳ rồi.

Nam tử trung niên cười nói.

Nam tử trung niên thật cẩn thận đào ra bốn cây Huyền Hồn Ngọc Chi, đựng vào trong bốn hộp ngọc.

Huyền Hồn Mộc tự nhiên cũng không thể buông tha, thật cẩn thận đào ra, một ít rễ cây đứt, sau khi quay về Quách gia, phải để linh thực phu tỉ mỉ chiếu cố.

Ra khỏi hang núi, Quách Tuyết Phỉ tựa như phát hiện cái gì, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đỏ, mặt ngoài pháp bàn có một kim đồng hồ màu vàng, đánh vào một pháp quyết, kim đồng hồ màu vàng nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng chỉ hướng Tây Bắc.

“Có tộc nhân tới đây, đi, chúng ta đi qua hội hợp với bọn họ.”

Quách Tuyết Phỉ cùng nam tử trung niên hướng về phía Tây Bắc bay đi. Sau khi bay ra hơn mười vạn dặm, một đạo độn quang màu xanh bay tới trước mặt, rõ ràng là một thanh niên áo xanh ngũ quan anh tuấn, dáng người khôi ngô.

Quách Tuyết Thanh, Luyện Hư trung kỳ, hắn là tộc đệ của Quách Tuyết Phỉ.

“Sao chỉ một mình ngươi? Chưa đụng tới tộc nhân khác?”

Quách Tuyết Phỉ nghi hoặc nói

“Có, chúng ta phát hiện một cây Cửu Nguyên Huyền Mộc, nhưng có một con vượn yêu bậc sáu trông coi, thất bá không phải đối thủ, bị vượn yêu chém giết rồi.”

Quách Tuyết Thanh giải thích.

“Cái gì? Cửu Nguyên Huyền Mộc?”

Quách Tuyết Phỉ hít thở trở nên dồn dập. Cửu Nguyên Huyền Mộc chính là một trong mười đại thần mộc, có thể hội tụ thiên địa linh khí, so với linh nhãn chi thụ càng cao cấp hơn.

Một cây Cửu Nguyên Huyền Mộc tương đương một tòa tụ linh trận loại hình trưởng thành. Cửu Nguyên Huyền Mộc số tuổi càng cao, năng lực tụ tập linh khí càng mạnh.

Huyền Thanh phái có một cây Cửu Nguyên Huyền Mộc hơn ba mươi vạn năm, dùng để bố trí tụ linh trận pháp, trải qua linh khí tưới tắm nuôi dưỡng nhiều năm, linh mạch Huyền Thanh phái lúc này mới tấn thăng thành linh mạch bậc tám.

Cửu Nguyên Huyền Mộc ba vạn năm trở lên, cách mỗi vạn năm, gốc chảy ra một loại linh dịch đặc thù, đây là một trong các dược liệu chính luyện chế Cửu Nguyên Huyền Đan.

Cửu Nguyên Huyền Đan có hiệu quả tinh tiến pháp lực, thích hợp tu sĩ Hợp Thể dùng, đặc biệt tu sĩ Hợp Thể tu luyện công pháp mộc thuộc tính, dùng Cửu Nguyên Huyền Đan hiệu quả càng tốt hơn.

Nghe nói cây Cửu Nguyên Huyền Mộc kia của Huyền Thanh phái là từ đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn mang ra, không biết Bắc Minh gia từ nơi nào kiếm được Cửu Nguyên Huyền Mộc.

Mặc kệ nói như thế nào, đã có Cửu Nguyên Huyền Mộc, vậy nhất định phải lấy tới tay.

“Đi, đưa chúng ta qua, cơ duyên của Quách gia chúng ta đến rồi.”

Quách Tuyết Phỉ kích động nói.

Quách Tuyết Thanh gật gật đầu, hướng về phía Tây Bắc bay đi, Quách Tuyết Phỉ và nam tử trung niên đi theo.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên trăm vạn dặm, Vương Hướng Vinh và Vương Lương Yến đứng ở chân một ngọn núi cao hiểm trở, chân núi có nửa tấm bia đá màu xanh, chữ viết bên trên đã mơ hồ không rõ.

Nơi sườn núi trở lên bị một làn sương mù màu xanh che kín, thần thức vươn vào trong đó, giống như bùn vào biển lớn.

Vương Hướng Vinh cầm trên tay một tấm da thú màu xanh, vẻ mặt ngưng trọng

“Hy vọng một lần này có thể tìm được linh dược quý hiếm.”

Vương Hướng Vinh lẩm bẩm. Có lẽ bởi niên đại xa xưa, đánh dấu trên bản đồ không quá chuẩn xác, có một chút khác biệt, ví dụ như một số nơi vốn nên có yêu thú cường đại, hắn đi qua chưa đụng phải yêu thú cường đại, một số nơi vốn nên có linh dược quý hiếm, lại cái gì cũng không có.

Hắn đã chạy đi ba vườn linh dược, kết quả đều bị người ta nhanh chân đến trước, không biết có phải tu sĩ Vương gia làm hay không?

Tiến vào bí cảnh tới nay, Vương Hướng Vinh thu hoạch rất ít, chỉ tìm được năm cây linh dược vạn năm, chém giết mấy con yêu thú bậc sáu.

Nơi này còn sót lại một ít cấm chế, đối với thần thức có hạn chế nhất định, hắn không thể tra xét tình huống trên núi.

Trên tay Vương Lương Yến nâng một hạt châu màu vàng nhạt, hạt châu màu vàng nở rộ hào quang màu vàng kim chói mắt.

“Đại Lực Kim Bối Viên bậc sáu thượng phẩm! Cửu Nguyên Huyền Mộc!”

Vương Lương Yến ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận