Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4181: Cơ duyên của Vương Anh Kiệt (2)

Thanh Đồng Sa Hạt đang muốn thúc giục pháp tướng ngăn cản, một tiếng rít có chút nóng nảy vang lên, phản ứng của Thanh Đồng Sa Hạt bị kiềm hãm, hào quang màu trắng đánh lên trên thân Thanh Đồng Sa Hạt, thân thể Thanh Đồng Sa Hạt nháy mắt kết băng, hóa thành một bức tượng băng thật lớn.

Đao băng màu trắng chém tượng băng vỡ nát, tinh hồn Thanh Đồng Sa Hạt cũng chưa kịp chạy ra.

Thanh niên áo vàng bị dọa mất vía, còn chưa kịp chạy trốn, hào quang màu trắng lóe lên, một viên gạch khổng lồ màu trắng khổng lồ hóa bỗng dưng hiện lên, đập xuống.

Thanh niên áo vàng vội vàng lấy ra một cây cờ lệnh lóe ra hào quang màu vàng kim, đánh vào một pháp quyết, cờ lệnh màu vàng trào ra vô số ngọn lửa màu vàng, hóa thành một cột lửa màu vàng thô to phóng lên trời, chặn viên gạch khổng lồ màu trắng hạ xuống, một cây đao băng màu trắng bay vút tới, đánh lên hộ thể linh quang của hắn.

Một tiếng vang trầm cất lên, đao băng màu trắng hóa thành mấy chục vạn con Hàn Tinh Nghĩ, bao phủ bóng người hắn, truyền ra một tiếng nam tử kêu thảm thiết, thanh niên áo vàng ngay cả Nguyên Anh cũng chưa thể chạy ra.

Quách Tuyết Phỉ thu hồi tài vật của thanh niên áo vàng, hái Thanh Tủy Ngọc Chi, thu Hàn Tinh Nghĩ vào trong vòng tay linh thú, rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên không dứt, ở chỗ sâu trong dãy núi truyền đến từng đợt tiếng nổ thật lớn.

Một đạo lôi quang màu vàng thật lớn sáng lên ở trên trời, cực kỳ bắt mắt.

Không qua bao lâu, một con chim hạc khổng lồ toàn thân màu vàng từ trong lôi quang màu vàng bay ra, chim hạc khổng lồ màu vàng móng vuốt trái không cánh mà bay, lượng lớn linh vũ rụng ra, máu tươi đầm đìa, cánh vỗ có chút mất tự nhiên.

Hư không nổi lên dao động, vô số linh quang năm màu chợt xuất hiện, hóa thành một bàn tay năm màu, vỗ lên trên thân chim hạc khổng lồ màu vàng, chim hạc khổng lồ màu vàng từ trên cao rơi xuống, đập trên mặt đất, tạo ra một cái hố khổng lồ.

Hư không sáng lên một đạo linh quang năm màu, hiện ra một ngọc tỷ năm màu to bằng bàn tay, ngọc tỷ năm màu nháy mắt phình to, giống như một ngọn núi cao mấy trăm trượng, đập về phía chim hạc khổng lồ màu vàng.

Ngoài thân chim hạc khổng lồ màu vàng trào ra vô số hồ quang màu vàng, phun ra một tia sét màu vàng thô to, đánh trúng ngọc tỷ năm màu, tốc độ ngọc tỷ năm màu rơi xuống chậm lại.

Chim hạc khổng lồ màu vàng muốn thi triển độn thuật bỏ chạy, mặt đất chợt sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, như có một ngọn núi lớn nặng ức vạn cân đè ở trên người, chim hạc khổng lồ màu vàng không thể động đậy, ngoài thân nở rộ lôi quang.

Ngọc tỷ năm màu nở rộ linh quang, đập xuống, đập chim hạc khổng lồ màu vàng thành thịt nát, một ngọn núi cao trực tiếp bị san thành bình địa, đất rung núi chuyển.

Vương Anh Kiệt từ nơi xa bay tới, đứng ở trên trời. Hắn bấm pháp quyết, ngọc tỷ năm màu từ mặt đất bay lên, mặt đất hiện ra một cái hố khổng lồ, trong hố là một đống thịt nát.

Một con hạc vàng cỡ nhỏ từ trong thịt nát bay ra. Vương Anh Kiệt sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái hồ lô màu xanh to bằng bàn tay, phun ra một quầng sáng màu xanh, bao phủ hạc vàng cỡ nhỏ, thu vào trong hồ lô màu xanh.

Vương Anh Kiệt đáp ở trong cái hố khổng lồ, từ trong một đống thịt nát tìm được một hạt châu màu vàng nhạt, hạt châu chỉ to bằng quả trứng gà.

Vẻ mặt Vương Anh Kiệt trở nên kích động, lấy ra một lá cờ phướn hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, trên mặt cờ toát ra những tia hồ quang màu đỏ.

Hỏa Lôi Phiên, hạ phẩm thông thiên linh bảo.

Hắn khẽ vung Hỏa Lôi Phiên, mặt cờ sáng lên hào quang màu đỏ chói mắt, vô số hồ quang màu đỏ tuôn trào ra, đánh lên hạt châu màu vàng, giống như bùn vào biển lớn.

“Hấp Lôi Châu!”

Vương Anh Kiệt vui mừng vô cùng, trong cơ thể yêu thú lôi thuộc tính có thể có Hấp Lôi Châu hoặc Dẫn Lôi Châu, nhưng trông hết vào vận khí, không quan hệ với cấp bậc.

Mấy năm nay, hắn phi thăng đến Huyền Dương giới tới nay, từng giết không dưới mười con yêu thú lôi thuộc tính, không có một con yêu thú nào trong cơ thể có Hấp Lôi Châu hoặc là Dẫn Lôi Châu.

Viên Hấp Lôi Châu này là trong cơ thể Kim Lôi Hạc bậc sáu trung phẩm, luyện vào trong trận pháp, dùng để độ đại thiên kiếp hiệu quả khẳng định rất tốt.

Bọn họ ở đất liền du lịch nhiều năm, đừng nói Hấp Lôi Châu bậc sáu, Hấp Lôi Châu bậc bốn cũng không thấy được.

Không ngờ ở nơi này đạt được một viên Hấp Lôi Châu bậc sáu trung phẩm.

Cơ duyên rất khó nói, Vương Trường Sinh cũng không nghĩ tới, chỉ phái tiểu bối vào bí cảnh tầm bảo, mang theo đám người Vương Anh Kiệt là để bọn họ chạy chân, truyền tin các thứ.

Vương gia không ít tu sĩ Luyện Hư, đám người Vương Thanh Sơn vừa lúc ra ngoài chưa về, Vương Anh Kiệt vừa vặn ở đảo Thanh Liên, nếu không cũng không có cách nào tiến vào bí cảnh.

Vương Anh Kiệt đè nén tâm tình kích động, thu hồi viên Hấp Lôi Châu này cùng thi thể Kim Lôi Hạc.

Vừa mới tiến vào bí cảnh đã đạt được một viên Hấp Lôi Châu bậc sáu, Vương Anh Kiệt tâm tình tốt, tràn ngập chờ mong đối với tầm bảo kế tiếp.

Hắn thu hồi bảo vật, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, mặt ngoài pháp bàn có một hình hoa sen màu xanh, đánh vào một pháp quyết, pháp bàn chưa có bất cứ phản ứng nào.

“Chẳng lẽ là bí cảnh quá lớn? Sao không liên hệ được tộc nhân?”

Vương Anh Kiệt lẩm bẩm. Hắn lắc lắc đầu, thu hồi bảo vật, rời khỏi nơi đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận