Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3133: Tiếp sức chạy trốn (2)

Tiếng “Phốc” vang lên trầm đục, phù triện chợt nổ tung, một cái lồng giam chín màu thật lớn bỗng hiện lên, bao phủ dị thú.

Lồng giam chín màu do chín cột sáng màu sắc khác nhau ghép lại thành, điên cuồng lóe lên.

Phù triện vây địch bậc sáu Cửu Cung Hóa Lung Phù.

Không gian ở đỉnh đầu Tôn Yên nổi lên dao động, một cái vuốt rồng màu đỏ thật lớn bỗng hiện ra, bổ về phía Tôn Yên.

Một tiếng nổ vang lên, màn hào quang màu đỏ tan vỡ trong chớp mắt, vuốt rồng màu đỏ đập lên trên người Tôn Yên, Tôn Yên phát ra một tiếng kêu thê thảm, bay ngược đi, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi.

Linh quang của hạt châu màu đỏ ảm đạm xuống, theo Tôn Yên bay ra ngoài.

Một con băng phượng màu trắng hình thể thật lớn từ trên trời giáng xuống, lao về phía Tôn Yên.

Ai có Huyền Thiên chi vật, chính là mục tiêu công kích của mọi người.

Băng phượng màu trắng còn chưa hạ xuống, không gian đã xuất hiện lượng lớn vụn băng.

Tôn Yên rùng mình một cái, cảm giác rơi vào trong hầm băng vạn năm.

Nàng phun ra một ngụm tinh huyết, nhập vào trong hạt châu màu đỏ, hạt châu màu đỏ nhất thời nở rộ hào quang màu đỏ, hóa thành một màn hào quang màu đỏ bảo vệ Tôn Yên.

Tôn Yên lấy ra một cây cờ lệnh hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, chuyển động vòng quanh nàng, ngọn lửa hừng hực thổi quét ra, hóa thành một con hỏa phượng màu đỏ, trực tiếp lao lên.

Băng phượng màu trắng là linh diễm bậc năm biến thành, căn bản không phải lửa bình thường có thể đối kháng.

Hỏa phượng màu đỏ húc vào băng phượng màu trắng, nhất thời bùng nổ một luồng khí cường đại, thân thể hỏa phượng màu đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, biến thành tượng băng.

Một làn sóng âm màu lam quét tới, không gian chấn động vặn vẹo.

Một tiếng nổ qua đi, thân thể băng phượng màu trắng vỡ ra, hóa thành vô số ngọn lửa màu trắng, rơi vãi trên mặt đất.

Nhân cơ hội này, thân thể Tôn Yên giật lùi, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cũng chạy tới.

Tôn Yên thoáng do dự, ném khối gỗ màu xanh kia cho Vương Trường Sinh, vẻ mặt ngưng trọng dặn dò: “Vương sư đệ, Uông sư muội, các ngươi nhất định phải mang Huyền Thiên chi vật ra ngoài, tìm chỗ an toàn trốn đi.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, Huyền Thiên chi vật bây giờ chính là củ khoai lang phỏng tay, ai đạt được Huyền Thiên chi vật chính là cái bia ngắm cho mọi người, tình huống của Tôn Yên bây giờ không ổn, tự nhiên không dám cầm Huyền Thiên chi vật.

Bây giờ có hai con đường bày ở trước mặt Vương Trường Sinh, hoặc là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mang theo Huyền Thiên chi vật rời khỏi, hoặc là bọn họ giao Huyền Thiên chi vật cho Mã Thiên Thiên. Không nói đến Mã Thiên Thiên có thể bảo vệ được Huyền Thiên chi vật hay không, Trần Nguyệt Dĩnh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

“Đừng giao Huyền Thiên chi vật cho Mã sư tỷ, cô ta vì đạt được Huyền Thiên chi vật, không tiếc chặt đứt cánh tay Triệu sư huynh, Triệu sư huynh tự hủy thân thể, chính là không muốn để cô ta đạt được Huyền Thiên chi vật.”

Tôn Yên truyền âm nói, giọng điệu có chút suy yếu.

Trong lòng Vương Trường Sinh thở dài một hơi, hai phe phái tranh đấu đã không thể điều hòa, chỉ có thể do hắn cầm Huyền Thiên chi vật.

Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nở rộ hào quang màu lam, hóa thành một đạo độn quang màu lam xé gió lao đi, nháy mắt vài dặm.

“Chạy đi đâu, lưu lại cho lão phu.”

Tô Vân Đào giận tím mặt, muốn ra tay công kích Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Một tiếng đàn trào dâng vang lên, đầu Tô Vân Đào choáng váng nặng nề, phản ứng bị kiềm hãm.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã ở ngoài trăm dặm.

Sắc mặt Tô Vân Đào trầm xuống, ngửa mặt lên trời rít gào, truyền ra một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, vang vọng phạm vi mười vạn dặm.

Ngoài thân hắn nở rộ hào quang màu đỏ, hóa thành một con giao long màu đỏ dài mấy trăm trượng, đuổi theo.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bị một mảng hào quang màu lam bao lấy, nhanh chóng lướt qua bầu trời.

Không gian phía trước chợt xuất hiện vô số luồng lửa nhỏ bé, sau nháy mắt mơ hồ, ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành bóng người Mộc Yêu Yêu.

Năm lá cờ phướn toát ra các tia khí lạnh màu trắng lơ lửng ở bên người Mộc Yêu Yêu, năm lá cờ phướn trên mặt cờ đều có hình một ngọn lửa màu trắng, linh khí kinh người.

“Giao ra Huyền Thiên chi vật, nếu không các ngươi chạy không thoát.”

Mộc Yêu Yêu mặt lạnh nói, tràn đầy sát khí.

Năm lá cờ phướn màu trắng toát ra vô số lửa màu trắng, hóa thành một con giao long băng màu trắng hình thể thật lớn, mang theo hàn ý thấu xương, lao về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Hai ngón tay Uông Như Yên móc lấy một sợi dây đàn, buông ngón tay ra, không gian chấn động vặn vẹo, một làn sóng âm màu lam quét ra, không gian phát ra tiếng “Ong ong”, tựa như sắp xé rách ra.

Sóng âm màu lam nhanh chóng lướt qua thân thể giao long băng màu trắng, thân thể giao long băng màu trắng nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số ngọn lửa màu trắng.

Sóng âm màu lam nháy mắt đến trước mặt Mộc Yêu Yêu, Mộc Yêu Yêu lấy ra một tấm khiên nhỏ màu trắng, che ở trước người.

Sóng âm màu lam như không có gì, lướt qua tấm khiên màu trắng, hơn nữa lướt qua thân thể Mộc Yêu Yêu, Mộc Yêu Yêu nổ tung, hóa thành vô số ngọn lửa màu trắng.

Bị Mộc Yêu Yêu ngăn trở như vậy, Tô Vân Đào đã đuổi kịp, hắn phất tay áo, lấy ra Thiên Thú Phiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận