Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6709: Nguy cơ (1)

Bảy ngày sau, con thuyền khổng lồ màu xanh xuất hiện ở trên không một tòa thành lớn, trong thành một mảng hỗn độn, có thể nhìn thấy xác lượng lớn hỗn độn thú, đám người Vương Thôn Thiên, Vương Lân, Vương Dương đang cướp đoạt tài nguyên tu tiên.

Bọn họ liên tiếp tiêu diệt bốn bộ lạc hỗn độn thú có Thái Ất Kim Tiên tọa trấn, những hỗn độn thú này đều không ngăn được bọn họ.

Sau nửa canh giờ, đám người Vương Thôn Thiên quay về con thuyền khổng lồ màu xanh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên một đợt hào quang màu vàng lóa mắt, hướng về chỗ đám mây hình nấm màu đỏ nhìn qua.

“Là ba huynh đệ Tây Môn Trí! Chủ nhân, bọn họ lọt vào hỗn độn thú tám màu đuổi giết, có chút không ứng phó nổi.”

Vương Thôn Thiên nói.

“Thế mà lại là bọn họ, đi, chúng ta đi qua giúp bọn họ một phen!”

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu xanh nhất thời nở rộ hào quang màu xanh, biến mất khỏi chỗ cũ.

Trên không một mảng dãy núi xanh biếc rộng lớn vô cùng, ba huynh đệ Tây Môn Trí bị một màn hào quang ba màu dày đặc che kín, sắc mặt tái nhợt, một con hỗn độn thú tám màu ngoại hình giống chim cắt đang kịch liệt chiến đấu với bọn họ.

Dưới bụng hỗn độn thú tám màu là một đôi móng vuốt như lưỡi hái, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Dám gây sự ở địa bàn chúng ta, muốn chết.”

Giọng điệu hỗn độn thú tám màu lạnh như băng.

Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, biến mất khỏi chỗ cũ.

“Không ổn, cẩn thận.”

Tây Môn Trí biến sắc, kinh hô.

Vừa dứt lời, hỗn độn thú tám màu không chút dấu hiệu xuất hiện ở trước người bọn họ, một đôi móng vuốt đánh lên màn hào quang ba màu, màn hào quang ba màu lõm xuống, linh quang ảm đạm đi.

Hỗn độn thú tám màu há mồm phun ra một làn sóng âm màu xanh, đánh lên màn hào quang ba màu.

Màn hào quang ba màu tan vỡ giống như bọt khí, ba huynh đệ Tây Môn Trí bại lộ ở trước mặt hỗn độn thú tám màu.

Bọn họ kinh hãi biến sắc, đúng lúc này, một lực lượng giam cầm mạnh mẽ theo đó hiện lên, giam cầm hỗn độn thú tám màu.

Ba huynh đệ Tây Môn Trí nhân cơ hội lui về phía sau, bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Một đạo hào quang màu trắng sáng lên, Vương Trường Sinh hiện ra, trên lưng có một đôi cánh lông vũ lóe ra hào quang màu trắng, nhẹ nhàng vỗ.

“Cẩn thận! Vương đạo hữu, nó đã tiến hóa hai lần, thân thể mạnh mẽ.”

Tây Môn Trí mở miệng nói.

Hắn biết Vương Trường Sinh nắm giữ một thần thông nhục thân cường đại, nhưng đây là hỗn độn thú tám màu.

Ngoài thân hỗn độn thú tám màu sáng lên một đạo linh quang tám màu chói mắt, lực lượng giam cầm biến mất.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, nện một quyền ở trên đầu hỗn độn thú tám màu, nó nhanh chóng rơi về phía mặt đất, tạo ra một cái hố to, khói bụi cuồn cuộn.

Ba huynh đệ Tây Môn Trí muốn hỗ trợ, Vương Trường Sinh ngăn lại.

“Nó đã chết, không cần ra tay nữa. Thật khéo nha! Tây Môn đạo hữu, các ngươi sao cso thể bị hỗn độn thú tám màu đuổi giết.”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

Con thuyền khổng lồ màu xanh bay tới, Uông Như Yên cùng Vương Thôn Thiên đứng trên boong tàu.

Khói bụi tan đi, hỗn độn thú tám màu nằm ở trong một cái hố khổng lồ, vỡ đầu chảy máu, không còn khí tức.

Vẻ mặt ba người bọn Tây Môn Trí chấn động. Nhiều năm không gặp, thực lực Vương Trường Sinh đã mạnh như vậy, hỗn độn thú tám màu cũng không đỡ được một chiêu của Vương Trường Sinh.

Bọn họ tiến vào Thái Ất Kim Tiên kỳ liền đi Man Hoang tiên vực, không đi Hỗn Độn đại lục, cũng không biết thực lực chân thật của Vương Trường Sinh.

“Việc này kể ra thì dài, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm nơi an toàn tán gẫu một chút, việc này đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt.”

Tây Môn Trí nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, thu hồi xác hỗn độn thú tám màu, quay về con thuyền khổng lồ màu xanh, ba huynh đệ Tây Môn Trí cũng lên thuyền.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu xanh nhất thời sáng lên một đạo hào quang màu xanh, biến mất khỏi chỗ cũ.

Nửa ngày sau, một hang động bí ẩn trong lòng đất.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Tây Môn Trí, Tây Môn Dũng, Tây Môn Đức năm người tụ tập một chỗ, đang nói cái gì.

“Cái gì! Đàn tràng Thanh Mai Tiên Quân!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, lộ vẻ mặt suy nghĩ.

Thanh Mai Tiên Quân là một trong Man Hoang thập tiên, có tu vi Đại La Kim Tiên sơ kỳ, đã hơn ba ngàn vạn năm chưa lộ diện.

Cơ duyên lớn của Ba huynh đệ Tây Môn Trí chính là đàn tràng của Thanh Mai Tiên Quân, đàn tràng ở trung bộ Vân Xuyên đại lục, vừa lúc ở địa bàn của hỗn độn thú, bọn họ còn chưa kịp tiến vào đàn tràng tầm bảo, đã bị hỗn độn thú tám màu phát hiện, hỗn độn thú tám màu ra tay chém giết bọn họ.

Cũng may đụng phải Vương Trường Sinh, bằng không đã có phiền toái.

“Không sai, trải qua chúng ta điều tra nhiều phương diện, khẳng định là đàn tràng của Thanh Mai Tiên Quân. Vương đạo hữu, Vương phu nhân, chúng ta không tham, phá đi cấm chế, cho chúng ta một chút tài nguyên tu tiên là được, thứ khác thuộc về các ngươi, như thế nào?”

Tây Môn Trí nói.

Đại La Kim Tiên đàn tràng cấm chế không kém, tối khó giải quyết là, nơi đó là hỗn độn thú địa bàn, phá cấm quá trình thực khả năng đưa tới cấp cao hỗn độn thú, có Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên hỗ trợ, bọn họ mới có cơ hội tiến vào đàn tràng tầm bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận