Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2985: Huyền âm cốc, Độc Cô Hồng, Độc Cô Phong (2)

Thanh quang rõ ràng là một liên hoa pháp tòa màu xanh. Ba nam một nữ đứng ở mặt trên liên hoa pháp tòa. Đúng vậy là đám người Vương Trường Sinh.

Sau khi rời khỏi Thất Hà sơn mạch, bọn họ ngày đêm kiên trì chạy đi, cuối cùng cũng tới Thái Dương tông.

Thái Dương tông vì Thái Dương chân nhân tổ chức lễ mừng. Loại việc trọng djai này, tới sớm một chút có vẻ tót. Nếu bỏ lỡ, nói không chừng sẽ làm phiền Thái Dương chân nhân.

“Vãn bối Tôn Oánh Oánh bái kiến các vị tiền bối, không biết xưng hô các vị tiền bối như thế nào?”

Tôn Oánh Oánh ôm quyền hỏi, giọng điệu thành khẩn.

“Lão phu Phương Đức Tường, chúng ta đại diện Kim Tước sơn Phương gia, được mời đến tham gia đại điển quý phái tổ chức.”

Phương Đức Tường tự mình giới thiệu.

Y Thư Du lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng kim, bay đến trước mặt Tôn Oánh Oánh, hai tay đưa cho Tôn Oánh Oánh.

Phương gia truyền thừa đã lâu. Nếu là trước kia, Phương Đức Tường có thể sẽ không để ý đến chi tiết này, nhưng hiện tại thì không giống vậy. Thái Dương chân nhân đã tiến vào hợp thể kỳ, không xem mặt sư cũng phải nể mặt phật, hắn cũng không dám tự cao tự đại.

Tôn Oánh Oánh không dám sơ ý, vội vàng tiếp nhận thiệp mời, cẩn thận kiểm tra.

“Chúng ta đại diện Trấn Hải cung, tham gia tổ chức lễ mừng của quý phái.”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh ôn hòa nói.

Vương Thanh Phong cầm tấm thiệp mời bay về phía Tôn Oánh Oánh.

Sau khi kiểm tra hai tấm thiệp mời, xác nhận không có sai lầm, Tôn Oánh Oánh làm một cái thế thỉnh rồi nói: “Phương tiền bối, Vương tiền bối, đa tạ các ngươi không ngại xa xôi hơn vạn dặm đến tham gia đại điển tổ sư gia tổ chức. Mời vào bên trong.”

Nàng quay đầu dặn dò đồng bạn: “Các ngươi tiếp tục tuần tra, nếu có tân khách tới, không được chậm trễ.”

“Vâng, Tôn sư thúc.”

Chúng đệ tử trăm miệng một lời đáp ứng xuống, bay về phía xa xa.

Vương Trường Sinh và Phương Đức Tường đi theo Tôn Oánh Oánh bay vào chỗ sâu bên trong sơn mạnh. Chưa dến nửa canh giờl, bọn họ ngừng lại.

Phía trước là một mảng bình nguyên bằng phẳng rộng lớn, không có nhìn thấy bóng dáng tu sĩ, cũng không nhìn thấy kiến trúc gì.

Tôn Oánh Oánh lấy ra một mặt lệnh bài hình tròn thanh quang lóe ra không ngừng rồi rót pháp lực vào. Lệnh bài hình tròn thanh quang nhất thời đại phóng, phun ra một đạo thanh quang lóa mắt, nhập vào hư không biến mất.

Hư không nhất thời tạo nên một trận gợn sóng. Một mảng sơn mạnh liên miêng xanh biết không dứt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Núi cao hiểm trỏe, mây mù lượn lờ, vạn dặm dương quang, ngàn điều thụy khí. Kỳ hoa dị thảo khắp nơi, cổ thụ quái đằng sừng sững, Dòng nước uốn lượn, hồ nước, khe núi chi chít như sao trên trời, quái thạch lởm chởm. Huyền hạc không ngừng bay lượn trên trời cao, linh viên đuổi bắt nhau trong rừng, linh điệp nhảy múa bên trong biển hoa.

Có thể nhìn thấy lượng lớn tu sĩ đanh bay tới lui ở trời cao. Đập vào mắt là một cự tháp màu vàng cao hơn ngàn trượng.

Cự tháp màu vàng đứng vững ở trung tâm sơn mạch, linh quang lập lòe, linh khí kinh người. Một con giao long kim quang lập lòe nằm ở mặt ngoài cự tháp. Mặt ngoài giao long trải rộng vảy màu vàng, cẩn thận quang sát thì con giao long màu vàng giống như vật còn sống vậy, hai tròng mắt lớn chuyển động không thôi.

Kim giao tháp, một món trung phẩm thông thiên linh bảo, trấn tông chi bảo của Thái Dương tông.

Thái Dương tông thành lập tông môn không đến năm ngàn năm, nội tình nông cạn, tất cả đều giữ thể diện cho Thái Dương chân nhân. Điểm này giống với nhiều gia tộc tu tiên mới thành lập.

Vương Trường Sinh lần này đến Thái Dương tông ăn mừng. Trừ bỏ hoàn thành nhiệm vụ Trần Hạo Thiên đưa cho, hắn cũng mượn cơ hội này mà học hỏi vài thứ, nói không chừng trong tương lai có thể dùng được.

Một đạo tiếng hạc minh trong suốt rõ to, hai cánh mở ra, một con hạc màu xanh lớn ơn mười trượng từ xa xa bay đến. Một ông lão áo bào trắng khuôn mặt hiền lành đứng ở trên lưng hạc trắng.

Bên ngoài thân cự hạc màu xanh tràn ngập vô số hồ quang màu xanh, hai móng có thanh quang lưu chuyển không ngừng, tròng mắt là màu vàng.

Ông lão áo bào trắng dáng người ục ịch, để râu dương hồ, mặt tròn mắt to, làm cho người ta có cảm giác bình dị gần gũi.

“Đệ tử bái kiến Dương sư bá. Bọn họ là đại diện của Đặng gia ở Kim Tước sơn và Trấn Hải cung.”

Tôn Oánh Oánh cúi người hành lễ, chi tiết nói.

“Ta đã biết, ta đến đợi đón bọn họ. Tôn sư điệt, ngươi tiếp tục tuần tra đi.”

Ông lão áo bào trắng, ý bảo Tôn Oánh Oánh lui xuống.

Tôn Oánh Oánh lên tiếng, hóa thành một đạo độn quang rời khỏi.

“Lão phu Dương Hào, không biết bốn vị đạo hữu xưng hô như thế nào.”

Ông lão áo bào trắng hai tay ôm quyền, cười tủm tỉm hỏi, thanh âm sang sảng.

"Tại hạ Vương Trường Sinh."

"Uông Như Yên."

"Lão phu Phương Đức Tường."

"Thiếp thân Phương Đức Phù."

Bốn người Vương Trường Sinh lục tục bài danh tính, vẻ mặt tươi cười.

“Vương đạo hữu, Trần tiền bối của quý phái như nào lại không tới? Sư tổ hai ngày trước còn hỏi hắn đâu.”

Dườn Hào khách khí hỏi. Thái Dương chân nhân giao hữu khắp nơi, lúc này đây tổ chức đại điển mời không ít bạn tốt.

“Trần sư thúc có việc không đi được, phái chúng ta đại diện Thái Dương chân nhân.”

Vương Trường Sinh giải thích.

Dương Hào bừng tỉnh đại ngộ rồi gật đầu nói: “Thì ra là thế, các ngươi một đường vất vả đến đây, ta sắp xếp chỗ ở cho các ngươi trước, đại điển còn chưa bắt đầu dự họp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận