Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3577: Bảo vật Thiên Thú Chân Nhân lưu lại (1)

“Tinh huyết của Hóa Huyết Điệp?”

Vương Lập Hách cạy nắp bình, một mùi máu tươi gay mũi tuôn trào ra. Hắn khẽ hít vài lần, nhất thời cảm giác đầu óc choáng váng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vội vàng đậy kỹ nắp bình.

“Thanh Sơn lão tổ và Cuồng Xuy Chân Quân quan hệ không tệ, ta có thể ra mặt điều đình, nhưng muốn êm xuôi, Bách Điệp cốc các ngươi phải đổ nhiều máu, thậm chí phải chết mấy vị tu sĩ Nguyên Anh.”

Vương Lập Hách nhắc nhở.

“Vương đạo hữu ra mặt, Lam gia hẳn là sẽ không truy cứu nữa nhỉ! Cũng không phải chúng ta ra tay trước.”

Hoa Ngọc Yến nhíu mày nói.

Vương Lập Hách trừng mắt nhìn nàng một cái, không chút khách khí nói: “Bách Điệp cốc là đầu phục Vương gia chúng ta, nhưng cái này không ý nghĩa chúng ta mỗi lần đều chùi đít thay các ngươi, ngươi lấy danh nghĩa Vương gia chúng ta, đã thâu tóm địa bàn của bao nhiêu thế lực nhỏ? Thực sự cho rằng ta không biết?”

Hắn cũng không có mười phần nắm chắc, dù sao Bách Điệp cốc giết con trai út gia chủ Ninh gia, phiền toái không nhỏ, muốn điều đình việc này cũng không dễ dàng.

Bách Điệp cốc cùng Ninh gia là oan gia nhiều năm, căn bản không nói rõ được ai đúng ai sai.

“Được rồi! Tất cả liền kính nhờ Vương đạo hữu.”

Hoa Ngọc Yến đáp ứng.

Đúng lúc này, Vương Lương Hạo đi vào, cung kính nói: “Lão tổ tông, Cuồng Xuy Chân Quân đến đây, còn có gia chủ Ninh gia.”

Vương Lập Hách đầu tiên là sửng sốt, vội vàng nói: “Mau mời bọn họ đến sảnh đón khách, không, ta tự mình đi ra ngoài nghênh đón đi!”

Cuồng Xuy Chân Quân dù sao cũng là tu sĩ Luyện Hư, lại quen biết đám người Vương Trường Sinh cùng Vương Thanh Sơn, Vương Lập Hách không dám chậm trễ.

Bên ngoài Thanh Ngọc sơn mạch, một con thuyền bay toàn thân màu lam bay ở trên trời, mấy chục vị tu sĩ bọn Lam Phúc Không đứng ở trên con thuyền bay màu lam, Lam Phúc Không sắc mặt ngưng trọng.

Biết được Ninh gia muốn tử chiến với Bách Điệp cốc, Lam Phúc Không ngay lập tức ra mặt điều đình, hắn cũng không muốn bởi vì Ninh gia trở mặt Vương gia. Lam gia phát triển nhiều năm, thật không dễ gì xuất hiện một vị tu sĩ Luyện Hư, sao có khả năng bởi vì thông gia mà đi trở mặt với Vương gia.

Gia chủ Ninh gia Ninh Chí Hằng vẻ mặt cung kính, trong lòng nghẹn đầy một bụng tức. Lam Phúc Không quỳ xuống cầu xin kẻ địch, tin tức truyền ra, Ninh gia cũng cảm thấy mất mặt, xa cách quan hệ với Lam gia, không ngờ Lam Phúc Không tiến vào Luyện Hư kỳ, chỉ có thể một lần nữa tăng mạnh quan hệ. Một lần này con trai út của hắn bị giết, Lam Phúc Không ra mặt điều đình, Ninh Chí Hằng chỉ có thể tiếp nhận.

Hai đạo độn quang bay tới, chính là Vương Lập Hách cùng Hoa Ngọc Yến, hai người vẻ mặt khẩn trương.

Bọn họ không biết ý Lam Phúc Không như thế nào, là muốn tới cửa khởi binh vấn tội?

“Vãn bối Vương Lập Hách (Hoa Ngọc Yến) bái kiến Lam tiền bối.”

Vương Lập Hách và Hoa Ngọc Yến khom mình hành lễ, vẻ mặt đầy thấp thỏm.

“Vương tiểu hữu, Hoa tiểu hữu không cần đa lễ, tình huống sự việc, lão phu đã nghe nói, oan gia nên giải không nên kết, việc này coi như xong đi! Mọi người đều nhường một bước, Hoa tiểu hữu ngày sau ước thúc tốt môn hạ đệ tử là được.”

Lam Phúc Không vẻ mặt ôn hoà nói.

Lời này vừa nói ra, Vương Lập Hách và Hoa Ngọc Yến vẻ mặt đầy chấn động.

“Lam tiền bối, việc này Bách Điệp cốc quả thực có chỗ không ổn thỏa, Hoa đạo hữu đã nói với ta, bằng lòng giao ra hung thủ, hơn nữa bồi thường một khoản tài nguyên tu tiên, về sau ước thúc tốt môn nhân.”

Vương Lập Hách khách khí nói.

“Việc này Ninh gia cũng có chỗ không đúng, mọi người đều nhường một bước, không cần giao ra hung thủ, không cần bồi thường.”

Lam Phúc Không thành khẩn nói. Hắn vì bảo toàn gia tộc, thậm chí nguyện ý trước mặt mọi người quỳ trước kẻ địch, chính hắn cũng không cần thể diện, chút việc ấy của Ninh gia đã tính là gì.

Vương Lập Hách cũng không dám làm như thế, kiên trì mãi, Lam Phúc Không chỉ đòi một khoản bồi thường, giao cho Ninh Chí Hằng.

Một trận đại chiến cứ thế may mắn thoát khỏi, sau khi việc này truyền bá ra, Cuồng Xuy Chân Quân lại thêm một cái ngoại hiệu - Đại Túng Chân Quân (túng: sợ sệt, nhát gan).



Thanh Nguyên sơn mạch, một sườn núi nhỏ.

Vương Thanh Sơn cùng Lục Thập Tam đang nói chuyện phiếm, đám người Tào Nhất Hồng đứng ở một bên.

“Vương đạo hữu, nghe nói Thiên Thú Chân Nhân tổ sư lập phái Thiên Thú sơn từng tiến vào đàn tràng của Huyền Linh Thiên Tôn, bắt được một con Thiểm Điện Chuẩn bậc sáu, nghe nói có được một tia huyết mạch Lôi Bằng. Thiên Thú Chân Nhân chết ở dưới đại thiên kiếp, con Lôi Bằng này cũng mất tích, không biết có lưu lại con cháu hay không.”

Lục Thập Tam cảm thán nói, có sự ám chỉ.

“Điều đó ai biết được, cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi.”

Vương Thanh Sơn lắc đầu nói, tai nghe là giả, mắt thấy là thật.



Một vùng dãy núi xanh biếc liên miên chập chùng, một hang động bí ẩn trong lòng đất.

Một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô đứng ở một bên, một con rối nhện màu vàng cùng một con rối vượn khổng lồ màu đỏ đang công kích một con gấu lớn màu đen toàn thân ngăm đen.

Góc dưới bên trái có một cái cây cao hơn mười trượng màu đen, trên cây treo mấy chục trái cây đen sì.

Vương Lương Hồng, hắn là hậu nhân của Vương Thanh Phong, một con chuột nhỏ toàn thân màu vàng ghé vào trên vai của hắn, rõ ràng là một con Song Đồng Thử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận