Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1642: Trừ ma (2)

Vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, một đoàn quỷ vật bị vô số mũi tiễn màu bạc xuyên thủng thân thể, biến mất vô tung vô ảnh.

Một tiếng rống quái dị vang lên, hơn trăm cốt thi hình người vọt tới từ tứ phía, đánh về phía Vương Thiên Văn.

Vương Thiên Văn không chút hoang mang, bút ngọc trong tay hào quang đại thịnh, vung một trận, hư không xuất hiện một phù văn màu đỏ. Mấy trăm đạo phù văn xoay tròn chuyển động, hoá thành một con hoả nha màu đỏ dài hơn mười trượng, tản mát ra một cỗ sóng nhiệt kinh người.

Hoả nha màu đỏ giương rộng hai cánh, đánh tới đám cốt thi.

Không có ngoại lệ, cốt thi đụng tới hoả nha màu đỏ, thân thể chợt biến thành tro bụi, biến mất vô tung vô ảnh.

Mặt đất truyền đến một trận trầm đục, vô số hắc khí quấn quanh tay cốt thi từ dưới đất chui ra, nhanh như tia chớp chụp vào chân Vương Thiên Văn.

Bên ngoài thân Vương Thiên Văn sáng lên một trận sáng mờ màu trắng, bảo vệ hắn. Cốt thủ bị màn sáng mờ màu trắng chặn lại, một mảng hoả diễm màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dừng trên cốt thủ. Cốt thủ nhất thời bị hùng hùng đại hoả bao bọc, bị đốt thành tro bụi.

Cuồng phong gào thét, vô số mái ngói bị cuồng phong cuốn lên trên trời cao, hoá thành vô số đao kiếm, chém về phía Vương Thiên Văn.

Đá phiến trải trên đất bay lên, đánh về hướng Vương Thiên Văn. Mấy chục toà phòng ốc cũng từ bốn phương tám hướng tạp đến.

Bút ngọc màu bạc trong tay Vương Thiên Văn bay múa một trận, hư không một trận vặn vẹo, thanh quang chợt loé. Một cỗ lốc xoáy cao hơn trăm trượng hiện ra, mơ hồ một cái rồi nhanh chóng mở rộng, đường kính lên đến vài chục trượng.

Toàn bộ công kích đèu bị cuốn vào bên trong cơn lốc màu xanh, bị lốc xoáy màu xanh giảo vỡ nát.

Không qua bao lâu, lốc xoáy màu xanh tán đi. Hoàn cảnh trước mắt Vương Thiên Văn biến đổi, chợt xuất hiện bên trong một không gian xám xịt, dưa tay không thấy năm ngón. Từng trận âm phong thổi qua, quỷ ảnh dữ tợn như ẩn như hiện. Một con cốt thi từ mặt đất chui ra.

“Trận pháp!”

Vương Thiên Văn nhướng mày, theo lý mà nói, cô hồn dã quỷ cho dù có tấn thăng làm Quỷ vương, cũng không có khả năng hiểu được trận pháp.

Phải biết rằng, Tôn Thuý Nhi bị ngộ hại còn chưa đến mười năm. Nàng có thể trở thành quỷ vương Kim Đan kỳ, lại giết hại lượng lớn tu sĩ và dân chúng. Căn bản không có khả năng hiểu được cách bày trận. Trừ phi sau lưng nàng có người tu tiên tương trợ.

Xem ra, Tôn Thuý Nhi được bồi dưỡng thành quỷ vật, không phải là cô hồn dã quỷ đơn thuần.

Lượng lớn quỷ vật đánh tới từ bốn phương tám hướng, một bộ dáng phải xé Vương Thiên Văn thành từng mảnh nhỏ.

Ánh mắt Vương Thiên Văn trở nên ngưng trọng hẳn lên, bút ngọc màu bạc trong tài nở rộ hào quang chói mắt, bay múa một vòng trong không trung.

Hư không một trận vặn vẹo, xuất hiện một con hoả nha lớn bằng bàn tay, đánh về bốn phương tám hướng.

Oành đùng đùng!

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, từng con quỷ vật đều biến mất không thấy. Nhưng số lượng quỷ vật rất nhiều, giống như giết mãi không hết.

Vương Thiên Văn nhướng mày, tay lấy ra một mặt hoa sen kính lớn bằng bàn tay, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Hoa sen màu đỏ nhất thời dâng lên một trận hồng quang chói mắt, hoa văn màu đỏ như được sống lại vậy, toát ra mảng lớn hoả diễm.

Hồng quang chợt loé, bay ra vô số lôi hoả màu đỏ, ném về bốn phương tám hướng.

Hắn điên cuồng rót pháp lực vào bên trong bút ngọc màu bạc. Bút ngọc màu bạc bay múa một trận, một cây hoả kiếm màu đỏ hiện lên giữa không gian trống rỗng. Đánh về bốn phương tám hướng.

Tiếng nổ đùng vang lên liên tiếp, ánh lửa ô quang loé ra không ngừng, khí lưu cuồn cuộn.

Tôn Thuý Nhi không có khả năng dự đoán được Vương Thiên Văn xuất hiện ở nơi nào. Trước tiên bày ra trận pháp, căn bản không thể vây khốn Vương Thiên Văn bao lâu.

Vang lên một trận gầm rú đinh tai nhức óc, Vương Thiên Văn thoát vây ra ngoài.

Hắn đứng trên một con đường hoang vắng, trên đất phân tán lượng lớn thi hài, vô số lệ quỷ lại đánh tới.

Sắc mặt Vương Thiên Văn lạnh lùng, bấm niệm pháp quyết. Hoa sen kính màu đỏ hào quang đại trướng, bay ra vô số lôi hoả, nện lên trên người lệ quỷ.

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, từng con lệ quỷ bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển. Một cái nấm vân thật lớn màu đỏ dâng lên ở phương hướng huyện nha.

“Không tốt, huyện nha đã xảy ra chuyện.”

Vương Thiên Văn vội vàng phóng về hướng huyện nha. Một con cốt thi hơn mười trượng chợt từ dưới đất chui ra, ngăn cản đường đi của Vương Thiên Văn.

Hốc mắt trống rỗng của cốt thi dấy lên hùng hùng đại hoả, trên tay nắm một thanh cốt đao màu trắng dài hơn mười trượng. Hiển nhiên là một Quỷ vương Kim Đan kỳ.

Vương Thiên Văn nhướng mày, lấy ra một con viên hầu khôi lỗi thú bậc ba. Bút ngọc màu bạc trong tay bay múa một trận. Một thanh hoả kiếm màu đỏ hiện ra giữa không gian trống rỗng, bắn nhanh về hướng cốt thi.

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, cuồn cuộn lửa cháy bao phủ thân thể cốt thi.

Một cỗ cuồng phong mờ mịt chợt hiện ra, hoả diễm chợt hiện mà diệt. Vô số hoả kiếm màu đỏ chém võ nát cuồng phong.

Cốt thi vung lên cốt đao màu trắng, nhằm về phía Vương Thiên Văn. Vương Thiên Văn bấm niệm pháp quyết, viên hầu khôi lỗi thú trong tay vung lên cự kiếm màu vàng, bổ về phía cốt thi.

Khanh khanh!

Cốt đao màu trắng và cự kiếm màu vàng va chạm vào nhau, bộc phát ra một trận thanh âm kim thiết giao kích.

Đỉnh đầu cốt thi vặn vẹo một trận, một bàn tay to bạch quang lập loè hiện lên, nhanh chư chớp chụp lấy thân thể cốt thi.

Cốt thi kịch liệt giãy dụa, nhưng vẫn không thể động đậy.

Nhân cơ hội này, hoa sen màu đỏ hào quang đại trướng. Bay ra mảng lớn hoả diễm, bao phủ thân thể cốt thi, vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận