Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7210: Chia mà diệt

Một bên khác, Mạc Thiến Thiến đối mặt Cương, Kim Hạc cùng Từ Diễm vây công, áp lực rất lớn.

Thanh Hống Đạo Tổ một mình đối phó Thương, còn có thể ứng phó được.

Trong màn nước màu lam, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ đối phó hai con hỗn độn thú mười màu.

Hai con hỗn độn thú mười màu vung trường đao màu vàng và cây rìu khổng lồ màu xanh, hướng về hư không bổ một phát, hư không xé rách ra, một đao quang màu vàng thật lớn cùng một lưỡi rìu màu xanh lao thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Hư không quanh thân chúng nó xuất hiện từng cái lỗ thủng thật lớn, đao quang màu vàng và lưỡi rìu màu xanh phân biệt nhập vào trong một lỗ thủng, ngay sau đó trong lỗ thủng phía sau chúng nó bay ra một đao quang vàng óng cùng lưỡi rìu màu xanh, đánh lên trên thân chúng nó, truyền ra tiếng kim loại giao kích trầm đục.

“Không Gian bổn nguyên pháp tắc! Sao có khả năng, ngươi mở hai chí tôn bổn nguyên pháp tắc?”

Một con hỗn độn thú mười màu kinh hô.

Căn cứ tình báo, Thái Hạo Đạo Tổ nắm giữ Nhân Quả bổn nguyên pháp tắc, Thiên Cầm Đạo Tổ nắm giữ Thần Hồn pháp tắc.

Trong lỗ thủng trước người chúng nó bay ra những nắm đấm khổng lồ màu xanh và bàn tay khổng lồ màu đen, lục tục đánh lên trên thân chúng nó.

Chúng nó lùi lại mấy bước, thân thể khẽ run lên, mặt lộ vẻ thống khổ.

Nước biển quay cuồng dâng trào, hai con rồng nước màu lam hình thể thật lớn từ trong nước biển bay ra, đánh lên trên thân hai con hỗn độn thú, chúng nó ùn ùn bay ngược ra ngoài, Hỗn Độn Chiến Giáp ngoài thân xuất hiện vài vết nứt nhỏ, chẳng qua rất nhanh, vết nứt liền khép lại.

Hai con rồng nước màu lam một lần nữa đánh tới, chúng nó vung trường đao màu vàng và cây rìu khổng lồ màu xanh, nghênh đón.

Trường đao màu vàng cùng cây rìu khổng lồ màu xanh phân biệt bổ lên trên đầu rồng nước màu lam, truyền ra tiếng kim loại giao kích trầm đục, thân thể rồng nước màu lam nổ tung, hiện ra hai viên Định Hải Châu thật lớn.

Một cây côn khổng lồ hào quang màu lam lưu chuyển không ngừng từ trên trời giáng xuống, nện ở trên thân một con hỗn độn thú mười màu, hỗn độn thú mười màu bay ngược ra ngoài, mặt ngoài Hỗn Độn Chiến Giáp có thể nhìn thấy mười mấy vết nứt nhỏ. Nó còn chưa kịp đứng dậy, một viên Định Hải Châu khổng lồ hóa đập tới.

Hỗn độn thú mười màu vội vàng lấy ra trường đao màu vàng trong tay, đón đỡ Định Hải Châu.

Trường đao màu vàng va chạm với Định Hải Châu, truyền ra tiếng kim loại giao kích trầm đục, Định Hải Châu nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, trường đao màu vàng rất nhanh cùng Định Hải Châu kết hợp một thể, biến mất không thấy, cắn nuốt!

Định Hải Châu luyện vào Thái Sơ Đạo Thạch, có được năng lực cắn nuốt.

“Đây là đạo khí gì? Có thể cắn nuốt đạo khí.”

Hỗn độn thú mười màu kinh hô.

Nó không kịp nghĩ nhiều, một ngọn núi khổng lồ màu lam từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở đỉnh đầu của nó, nện thẳng xuống.

Nó vung hai nắm đấm, đón đỡ ngọn núi khổng lồ màu lam.

Ngọn núi khổng lồ màu lam nện ở tên thân hỗn độn thú mười màu, non nửa thân thể của nó nhập vào trong nước biển, mặt ngoài Hỗn Độn Chiến Giáp có thể nhìn thấy mấy chục vết nứt nhỏ, một cây côn khổng lồ lao thẳng đến trước mặt, đập lên trên thân hỗn độn thú mười màu.

Hỗn Độn Chiến Giáp của hỗn độn thú mười màu trải rộng vết nứt, nhanh chóng tan vỡ, ngọn núi khổng lồ màu lam đập xuống, đập nó thành thịt nát, tinh hồn vừa rời khỏi cơ thể, đã bị một cái bình ngọc màu xanh thu đi.

Một con hỗn độn thú mười màu khác thấy tình thế không ổn, công kích màn nước màu lam, không có tác dụng gì.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên toàn lực ra tay, không đến năm nhịp thở, đã giải quyết con hỗn độn thú mười màu này, thu đi tinh hồn.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, màn nước màu lam tan đi. Chiến cuộc đã có biến hóa, Kim Hạc và Liễu Nhất Tuyết giao thủ, Thương cùng một con hỗn độn thú mười màu đối phó Thanh Hống Đạo Tổ.

Bọn họ vừa thoát vây, vừa lúc nhìn thấy Thanh Hống Đạo Tổ bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm tinh huyết lớn.

Thanh Hống Đạo Tổ còn chưa rơi xuống đất, một quyền ảnh màu đỏ thật lớn bắn nhanh đến, chuẩn xác đánh lên trên thân Thanh Hống Đạo Tổ, nham thạch nóng chảy màu đỏ bao phủ thân thể Thanh Hống Đạo Tổ, hắn phát ra một tiếng hét thảm.

Một đạo tàn ảnh lóe lên mà tới, chính là Thương.

Hai tay của nó đều nắm một cây chùy đồng màu đỏ, nện ở trên đầu Thanh Hống Đạo Tổ, Thanh Hống Đạo Tổ vỡ đầu chảy máu, tinh hồn vừa rời cơ thể, Thương phóng ra một vòng sáng màu đỏ, lướt qua tinh hồn, tinh hồn tán loạn, Thanh Hống Đạo Tổ từ đây thân tử đạo tiêu.

Tất cả cái này xảy ra quá nhanh, chỉ là chuyện trong chớp mắt, Uông Như Yên không kịp ra tay, Thanh Hống Đạo Tổ đã bị giết.

Một bên khác, Mạc Thiến Thiến cũng bị thua, bị Cương vung hai cây rìu khổng lồ màu vàng, chém thành ba khối, thi thể sáng lên một đạo hào quang màu vàng chói mắt, hóa thành một lá bùa lóe ra hào quang màu vàng.

Một tiếng vang trầm nặng cất lên, lá bùa màu vàng tự bốc cháy, cháy thành tro bụi.

“Cửu Dương Huyễn Tiên Phù!”

Sắc mặt Cương trở nên rất khó coi.

Một tiếng hét thảm vang lên, Cương quay đầu nhìn, Kim Hạc bị một cây côn khổng lồ đánh trúng, bay ngược ra ngoài, vỡ đầu chảy máu.

Nguyên Anh vừa rời cơ thể, một đoạn tiên âm vang lên, một bàn tay khổng lồ màu lam bắn nhanh đến, vỗ lên trên thân Nguyên Anh, Nguyên Anh hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận