Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6120: Phát hiện động phủ cổ tu sĩ

Uông Như Yên cũng tu luyện Càn Khôn Tam Chỉ, ngón trỏ tay phải có thể cứng đối cứng trung phẩm tiên khí, chỉ là một ngón tay mà thôi, nếu như chân linh đỉnh phong, toàn thân bất luận một nơi nào cũng có thể cứng đối cứng trung phẩm tiên khí.

Ngoài thân hai con hỗn độn thú bảy màu có nhiều lỗ thủng to bằng ngón tay, không ngừng chảy máu.

Bọn nó ý thức được không ổn, hung hăng vỗ cánh, hướng về nơi xa bay đi, tốc độ đặc biệt nhanh.

Một tràng tiếng xé gió vang lên, quyền ảnh màu lam dày đặc bay vút đến, lần lượt đánh lên trên thân bọn nó.

Một chuỗi tiếng “Phành phành” vang lên trầm đục, hai con hỗn độn thú bảy màu bị quyền ảnh màu lam dày đặc đập trúng, thân thể khẽ run lên.

Một cơn sóng lớn ngập trời đánh tới, đánh lên trên thân hai con hỗn độn thú bảy màu, bọn nó bay ra ngoài, nện lên một hòn đảo hoang.

Vô số hơi nước màu lam hiện lên, hóa thành bộ dáng Vương Trường Sinh, hắn đứng ở trước mặt một con hỗn độn thú bảy màu, ngón trỏ tay phải hiện lên xuất linh quang hai màu vàng đen, hướng thẳng đến đầu của hỗn độn thú bảy màu.

Một tiếng vang trầm cất lên, ngón trỏ tay phải của hắn xuyên thủng đầu hỗn độn thú bảy màu, thân thể hỗn độn thú bảy màu run lên, không còn khí tức.

Một con hỗn độn thú bảy màu khác hung hăng vỗ cánh, bay về nơi xa, tốc độ rất nhanh.

Vương Trường Sinh thu hồi xác hỗn độn thú bảy màu, cùng Uông Như Yên đuổi theo.

Bọn họ dựa vào Càn Khôn Tam Chỉ, đã tiêu diệt nhiều con hỗn độn thú bảy màu, gặp được hỗn độn thú bảy màu biến dị chỉ có thể chạy trốn, Vương Trường Sinh thi triển đạo thuật cũng không cách nào tiêu diệt hỗn độn thú bảy màu biến dị.

Bọn họ còn chưa đuổi theo ra bao xa, một tiếng xé gió vang lên, một cây trường côn hào quang màu trắng lưu chuyển không ngừng từ trên trời giáng xuống, đập lên trên thân hỗn độn thú bảy màu.

Hỗn độn thú bảy màu giống như sao băng rơi xuống đất, nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Tiếng ầm ầm vang lên, thân thể to lớn của nó đập lên mặt đất, đập thành một cái hố to.

Nó còn chưa chết, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh.

Một trận cuồng phong lướt qua, một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô hiện ra, phần lưng có một đôi cánh lông vũ màu đỏ, tản mát ra tiên khí dao động kinh người.

Đại hán áo vàng vừa mới lộ diện, một đôi móng vuốt của hỗn độn thú bảy màu lao thẳng đến đại hán áo vàng.

Nắm tay phải đại hán áo vàng hiện ra hào quang vàng óng chói mắt, đón đỡ.

Một tiếng vang trầm cất lên, hỗn độn thú bảy màu bay ra ngoài, nện vào trong hố lớn, trên nắm tay của đại hán áo vàng có thêm mấy vết cắt mờ nhạt như không thấy.

“Chân linh đỉnh phong!”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng tụ.

Đại hán áo vàng không để ý tới Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, vung hai nắm đấm, đánh về phía hỗn độn thú bảy màu.

Một tràng tiếng nổ to lớn vang lên, mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, xuất hiện lượng lớn vết nứt, đầu hỗn độn thú bảy màu nhanh chóng vỡ vụn, máu chảy đầm đìa.

“Pháp tắc đại thành!”

Trong mắt Uông Như Yên lóe lên một sự kiêng kỵ.

Cho dù là chân linh đỉnh phong, pháp tắc tiểu thành không lợi hại như vậy, pháp tắc đại thành mới có thể làm được.

Một đạo hào quang màu trắng từ nơi xa bay tới, lóe lên một cái rồi dừng lại, hiện ra một đại hán áo trắng cao lớn vạm vỡ, trên lưng có một đôi cánh lông vũ hào quang màu trắng lấp lóe.

Đại hán áo vàng và đại hán áo trắng đều là Kim Tiên hậu kỳ, ngũ quan hai người có chút tương tự.

“Hai vị đạo hữu, hỗn độn thú bảy màu là con mồi của chúng ta.”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói.

“Con mồi của các ngươi? Vậy các ngươi sao không giết nó? Chúng ta giết, tự nhiên là của chúng ta.”

Đại hán áo vàng lạnh lùng nói, thu hồi thi thể hỗn độn thú bảy màu.

Ánh mắt đại hán áo trắng đặt ở trên thân Vương Trường Sinh, nói: “Đừng quản bọn họ, đi đường quan trọng hơn.”

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chỉ là Kim Tiên trung kỳ, đã có thể đả thương hỗn độn thú bảy màu, thực lực không thể khinh thường, điều này khiến đại hán áo trắng có chút kiêng kị, chỉ vậy mà thôi.

Đại hán áo vàng nhìn quét Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, chưa nói gì, nhẹ nhàng vỗ cánh lông vũ màu đỏ một cái, hướng về không trung bay đi, đại hán áo trắng theo sát phía sau, đuổi theo.

Không qua bao lâu, bọn hắn liền biến mất ở chân trời.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhíu mày, bọn họ cả hành trình này đụng phải không ít tu sĩ Kim Tiên, những người này tính cách không giống nhau, có người rất khiêm tốn, có người rất kiêu ngạo.

“Trung phẩm tiên khí loại phi hành, chân linh đỉnh phong, pháp tắc đại thành, Cửu Tinh tiên vực người tài ba không ít nha!”

Uông Như Yên nói.

“Hừ, không muốn tính toán với hắn mà thôi. Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi!”

Vương Trường Sinh lấy ra Thuyền Thanh Minh, đi lên, Uông Như Yên theo sát phía sau.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh sáng lên một đạo hào quang màu xanh chói mắt, hướng về một phương hướng khác bay đi.

Nửa năm sau, Thuyền Thanh Minh xuất hiện ở trên không một mảnh hải vực xanh thẳm, bầu trời quang đãng, gió biển thổi từng cơn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi bên cạnh một cái bàn trà màu xanh, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

Đám người Vương Thôn Thiên, Vương Hoàn Vũ đứng trên boong tàu. Dọc đường, bọn họ cũng quên đã thăm dò bao nhiêu hòn đảo, tiên dược tiên mộc tìm được không ít, chẳng qua chưa nói là quý giá, đến nay, bọn họ còn chưa tìm tới cơ duyên lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận