Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3064: Quyết giữ ý mình Vương Thanh Phong Thanh Thành cầu thân (2)

Xuyên qua vài tiểu viện độc lập, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đi vào một sân vườn trồng không ít Hỏa Dương Trúc, một ông lão cao gầy sắc mặt hồng nhuận ngồi ở bên trong một đình trúc màu đỏ, ông lão cao gầy mặc đạo bào màu đỏ, hai mắt sáng ngời có thần, chính là Tôn Dương.

“Vương sư đệ, Uông sư muội, mời ngồi.”

Tôn Dương gọi Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngồi xuống, giọng điệu thân thiện.

Tôn Dương thích nhất Tôn Nguyệt Kiều, hy vọng tìm cho nàng một đạo lữ tốt, Tôn Dương ngay từ đầu không biết lai lịch Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, chướng mắt Vương Thanh Thành.

Một lần dưới tình huống ngẫu nhiên, hắn biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là tu sĩ từ hạ giới phi thăng, được Trần Nguyệt Dĩnh nhiều lần triệu kiến, thái độ của Tôn Dương tốt hơn rất nhiều, âm thầm quan sát Vương Thanh Thành và Vương Thanh Phong, hắn đặc biệt thích Vương Thanh Thành.

Tôn Nguyệt Kiều lấy ra lá trà cùng đồ dùng uống trà pha trà, không qua bao lâu, một ấm linh trà hương thơm xộc vào mũi liền đã pha xong.

“Vương sư thúc, Uông sư thúc mời dùng trà, đây là Kim Dương Bào cao tổ phụ thân tự trồng.”

Tôn Nguyệt Kiều rót trà cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, giọng điệu thân thiện.

Nước trà là màu vàng, vào miệng có một hương thơm đặc thù, nước trà vào bụng, toàn thân ấm áp, giống như tắm rửa dưới ánh mặt trời.

Mấy chén trà vào bụng, Vương Trường Sinh nói tới chính sự: “Tôn sư huynh, Thanh Thành rất thích Tôn sư điệt, muốn cưới Tôn sư điệt làm đạo lữ, hai chúng ta mặt dày dẫn nó tới cửa cầu thân, không biết Tôn sư huynh ý như thế nào?”

Vương Thanh Thành tiến lên một bước, cúi người hành lễ, nói: “Xin Tôn sư bá thành toàn.”

Tôn Nguyệt Kiều nghe xong lời này, gò má dâng lên một mảng đỏ ửng, giống như quả táo chín.

Tôn Dương cười ha ha, khẽ vuốt chòm râu một cái, nói: “Lão phu từng quan sát Thanh Thành, đứa nhỏ này không tệ, Nguyệt Kiều, ngươi nói thế nào!”

Tôn Nguyệt Kiều cúi đầu, thấp giọng nói: “Tất cả nghe cao tổ phụ làm chủ.”

“Tốt, hôn sự này, lão phu đồng ý. Thanh Thành, ngươi về sau phải đối với Nguyệt Kiều thật tốt, nếu không lão phu tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Tôn Dương nghiêm nghị nói.

“Tôn sư huynh yên tâm, Thanh Thành sẽ đối đãi Tôn sư điệt thật tốt, nó nếu dám không tốt đối với Tôn sư điệt, ta là người đầu tiên không tha cho nó.”

Vương Trường Sinh cười nói.

“Đúng vậy! Tôn sư huynh yên tâm, ta chống lưng cho Tôn sư điệt.”

Trên mặt Uông Như Yên tràn đầy nụ cười.

Bọn họ bắt đầu nói chuyện, bàn bạc quyết định một tháng sau tổ chức hôn lễ, hôn lễ xử lý ngay tại Huyền Nguyệt sơn, mời toàn bộ đồng môn tham gia, về phần đồng môn phe phái bản thổ tới hay không, đó là một câu chuyện khác.



Mảng dãy núi nào đó liên miên trăm vạn dặm, phóng mắt nhìn, một mảng hoang vắng, thảm thực vật thưa thớt.

Một đám lôi vân lớn vô cùng lơ lửng ở bầu trời, theo từng đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng tia chớp thô to chói mắt từ trên trời giáng xuống, bổ về phía hẻm núi nào đó ba mặt có núi bao quanh.

Một làn sương mù màu vàng bao phủ trên không hẻm núi, không nhìn thấy tình huống bên trong.

Trần Nguyệt Dĩnh và Dương Khánh Long đứng ở trên một ngọn núi khổng lồ dốc đứng, bọn họ nhìn lôi vân nơi xa, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi.

“Ầm ầm ầm!”

Theo từng đợt tiếng sấm sét thật lớn vang lên, từng tia chớp thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía hẻm núi, phạm vi ngàn dặm bị lôi quang loá mắt bao phủ, cuồng phong càn quét, vô số đất đá bị cuồng phong cuốn lên trời.

Một lát sau, lôi vân tan đi, lôi điện biến mất, phạm vi mấy trăm dặm san thành bình địa.

Trần Nguyệt Dĩnh khẽ nhíu lông mày lá liễu, từ trong lòng lấy ra một ngọc bài màu vàng nhạt, bên trên viết hai chữ nhỏ “Càn Lỗi”, linh quang lóe lên không ngừng.

“Rắc” một tiếng trầm nặng, ngọc bài màu vàng chợt chia năm xẻ bảy.

“Càn sư huynh chết ở dưới đại thiên kiếp rồi.”

Trần Nguyệt Dĩnh thở dài nói, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tuổi Càn Lỗi lớn hơn nàng một chút, tu đạo hơn hai vạn năm, luôn dừng lại ở Hợp Thể sơ kỳ, mãi không thể đột phá, chết ở dưới đại thiên kiếp.

Tu vi càng cao, thời gian đại thiên kiếp tiến đến càng dài, nhưng uy lực càng lớn, chính bởi vì có đại thiên kiếp tồn tại, các tu sĩ phải chăm chỉ tu luyện, nếu là chậm chạp không thể đột phá, sớm hay muộn chết ở dưới đại thiên kiếp.

Dương Khánh Long thở dài một hơi, nói: “Càn sư huynh là có một đôi thông thiên linh bảo thượng phẩm, vậy mà cũng ngăn không được đại thiên kiếp, hắn đây là tiến vào đại thiên kiếp lần thứ tư của Hợp Thể kỳ nhỉ! Chúng ta cũng cần làm thêm một ít chuẩn bị.”

Trần Nguyệt Dĩnh gật gật đầu, nói: “Tính toán thời gian, Huyền Linh động thiên sắp mở ra, nếu là có thể đạt được mấy thứ kia, xác suất chúng ta vượt qua đại thiên kiếp lớn hơn nữa.”

Huyền Linh Thiên Tôn sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ, ngẫu nhiên phát hiện một chỗ tiểu thế giới, bên trong tài nguyên tu tiên phong phú, hắn thi triển đại thần thông cải tạo tiểu thế giới, dùng để rèn luyện tu sĩ Nhân tộc, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể đi vào rèn luyện, một chỗ tiểu thế giới này gọi là Huyền Linh động thiên.

Muốn đi vào một chỗ tiểu thế giới này, phải có chìa khóa đặc biệt, còn cần tu sĩ Hợp Thể làm phép mới có thể đưa tu sĩ Hóa Thần vào. Trấn Hải cung thân là thế lực cầm cờ đi trước của Nhân tộc Huyền Linh đại lục, tự nhiên có chìa khóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận