Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4686: Đãng Nguyệt Chi Mộ tầm bảo

Vương Nhất Hồng tiến vào trưởng lão hội, chủ yếu là phụ trách quản lý công việc vặt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Vương Nhất Hồng là bồi dưỡng làm người nối nghiệp Vương Mô Sơn.

Trưởng lão hội là bố trí vì hạn chế quyền lợi gia chủ, chọn lựa người phụ trách các đường khẩu đều có trưởng lão hội đề cử, công khai trong suốt.

Mặc kệ người phụ trách của đường khẩu nào, đều phải có công lao thật, giờ không phải buổi đầu lập tộc, có chút tài năng có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng, muốn đảm nhiệm người phụ trách đường khẩu, cần đặc biệt ưu tú mới được.

Trong lúc Vương Mô Sơn bế quan, việc trong tộc đều giao cho Vương Nhất Hồng xử lý, Vương Nhất Hồng xử lý gọn gàng ngăn nắp các vị tộc lão đều tận mắt thấy, bọn họ đều tin phục Vương Nhất Hồng.

Có Vương Nhất Hồng giúp đỡ xử lý tộc vụ, Vương Mô Sơn thoải mái hơn không ít.

“Vâng, gia chủ.” Vương Nhất Hồng đáp ứng.

Vương Mô Sơn dặn dò vài câu, đứng dậy rời khỏi. Hắn trở lại chỗ ở, Vương Mô Hâm đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy nụ cười. Vương Mô Hâm là Kinh Mậu đường đường chủ, quản việc làm ăn toàn tộc.

“Mô Hâm, đồ đâu?”Vương Mô Sơn mở miệng hỏi.

Vương Mô Hâm lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ, đưa cho Vương Mô Sơn. Vương Mô Sơn mở ra hộp ngọc nhìn, bên trong có một viên tinh hạch đỏ như máu, mặt ngoài tinh hạch có một chút đường vân màu vàng.

Tinh hạch Thị Huyết Đằng bậc bảy lưu lại, Vương Như Mịch dùng một ít tài liệu luyện khí bậc bảy, trao đổi với một vị tu sĩ Hợp Thể, theo người này giới thiệu, hắn đến từ Huyền Quang đại lục.

“Đi, theo ta đi Thanh Liên phong.”

Vương Mô Sơn vui mừng vô cùng, thu hồi hộp ngọc, cùng Vương Mô Hâm tới Thanh Liên phong.

Uông Như Yên đang dạy Vương Ngọc Lam chế phù, Vương Ngọc Lam bây giờ ở Thanh Liên phong, do Uông Như Yên tự mình truyền thụ thuật phù triện.

Nàng lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, đánh vào một pháp quyết, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Nàng mở cấm chế, không qua bao lâu, Vương Mô Sơn và Vương Mô Hâm đi vào.

“Bái kiến lão tổ tông.” Vương Mô Hâm và Vương Mô Sơn khom mình hành lễ, vẻ mặt cung kính. Vương Mô Sơn lấy ra hộp ngọc màu xanh, hai tay đưa cho Uông Như Yên.

“Tinh hạch Thị Huyết Đằng bậc bảy! Từ nơi nào thu thập được?” Uông Như Yên thuận miệng hỏi, mở ra hộp ngọc màu xanh.

“Thất Tinh Chân Quân, hắn tự xưng đến từ Huyền Quang đại lục, dùng tinh hạch mộc yêu bậc bảy đổi nội đan độc trùng độc thú bậc bảy với chúng ta.”

Vương Mô Hâm giải thích, hắn nói kỹ một lần tình huống sự việc.

“Thất Tinh Chân Quân, ta biết rồi, Như Mịch làm rất khá, ghi cho nó một công, các ngươi lui xuống đi!” Uông Như Yên phất tay, bảo bọn họ lui xuống.

“Ngươi chậm rãi luyện tập trước, ta đi xử lý chút việc.” Uông Như Yên nói với Vương Ngọc Lam một tiếng, đứng dậy rời khỏi.

Nàng tới một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, trong thung lũng tràn ngập lượng lớn chướng khí màu tím, không thấy rõ tình hình bên trong.

Uông Như Yên lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông màu xanh nhạt, mặt trước lệnh bài có một hình cỏ cây, khẽ vung một cái, một đạo hào quang màu xanh bắn ra, nhập vào trong thung lũng, chướng khí màu tím kịch liệt quay cuồng, hiện ra một thông đạo.

Nàng thi triển cho mình một vòng bảo hộ, bước vào, trong thung lũng sinh trưởng lượng lớn độc hoa độc thảo, chướng khí tràn ngập.

Mấy chục bụi gai màu máu thô to chui ra khỏi mặt đất, xuất hiện ở trước mặt Uông Như Yên, chính là Mộc Yêu. Nó trước mắt là bậc sáu thượng phẩm, cách bậc bảy chỉ có một bước.

Uông Như Yên lấy ra tinh hạch Thị Huyết Đằng, ném xuống mặt đất. Mấy chục bụi gai màu máu bao vây lấy tinh hạch, hình thành một quả cầu.

Trước đó, nó đã luyện hóa một viên tinh hạch mộc yêu bậc bảy, bây giờ lại có một viên tinh hạch mộc yêu, có lẽ có thể trùng kích bậc bảy.

Uông Như Yên lấy ra một cái túi màu xanh, đánh vào một pháp quyết, túi màu xanh phun ra một quầng sáng màu xanh, một con Huyết Khâu Thú hình thể thật lớn xuất hiện trên mặt đất.

Đây là một con Huyết Khâu Thú bậc sáu thượng phẩm, vẫn còn sống.

Mặt đất chui ra lượng lớn bụi gai màu máu, cuốn lấy thân thể Huyết Khâu Thú.

Thân thể to lớn của Huyết Khâu Thú vặn vẹo không ngừng, muốn giãy thoát trói buộc, không có tác dụng gì, thân thể nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt đi, biến thành một khối thây khô.

Uông Như Yên xoay người đi ra ngoài, thông đạo khép lại.

Nàng lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, đánh vào một pháp quyết, tiếng của Vương Xuyên Minh vang lên: “Lão tổ tông, đã có tin tức Huyết Đao Chân Quân, hắn từng xuất hiện ở địa bàn Kim Lân nhất tộc, công hãm hang ổ nhiều tiểu tộc, nguyên nhân không rõ.”

Vương gia vẫn luôn tìm kiếm Huyết Đao Chân Quân, để tiêu diệt Huyết Đao Chân Quân.

Huyết Đao Chân Quân rời khỏi Huyết Đao môn không bao lâu, bản mạng hồn đăng của nhiều vị tu sĩ Luyện Hư tắt, nguyên khí tổn thương nặng, nhanh chóng xuống dốc, mật thám Vương gia nhân cơ hội thượng vị.

“Hải ngoại, phái người lưu ý tin tức của hắn, vừa có tin tức, lập tức báo cáo.” Uông Như Yên phân phó.

“Vâng, lão tổ tông.” Vương Xuyên Minh đáp ứng.

“Huyết Đao Chân Quân! Hắn chạy tới hải ngoại làm gì? Không lẽ muốn băng qua hải vực?”

Uông Như Yên lẩm bẩm, cho dù là nàng cùng Vương Trường Sinh, cũng không có nắm chắc quá lớn băng qua hải vực. Huyết Đao Chân Quân chỉ Hợp Thể sơ kỳ, đã dám băng qua hải vực, là có chỗ dựa, hay là có mưu đồ khác?

Không có chứng cớ, tất cả đều khó mà nói. Uông Như Yên quay về Thanh Liên phong, tiếp tục chỉ đạo Vương Ngọc Lam chế phù.

Bạn cần đăng nhập để bình luận