Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5131: Diệu dụng của Tầm Yêu Kính

Không qua bao lâu, cấm chế khởi động.

Hư không nổi lên một trận gợn sóng, ngọn núi biến mất.

Đàn tràng linh khí dư thừa, mấy vạn năm mở ra một lần, có thể lấy để bồi dưỡng linh quả chu kỳ sinh trưởng dài, cho dù có người xông lầm vào nơi đây, cũng chưa chắc phát hiện ngọn núi này, phát hiện cũng không có gì, tổn thất một ít cây giống mà thôi. Nơi này bí ẩn như vậy, người ngoài rất khó phát hiện, nếu là tộc nhân Vương gia may mắn lại tiến vào đàn tràng, có thể đến nơi đây tìm kiếm linh quả, không có cơ hội tiến vào đàn tràng cũng không sao.

Phía trước là một mảng dãy núi liên miên không dứt, Vương Thôn Thiên thúc giục linh mục tra xét, Uông Như Yên thúc giục Ly Hỏa Chân Đồng, xem xem còn có cấm chế mạnh mẽ hay không.

Con rối ong mật ở phía trước dò đường, phù binh theo sát sau, cũng chưa có bất cứ gì khác thường, điều này làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi theo.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện ở trong một mảng rừng trúc màu đỏ, lá trúc trên mặt đất đắp lên cũng dày mấy thước. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy đề phòng, tốc độ cũng không nhanh.

“Kỳ quái! Sao đều không có linh dược! Chẳng lẽ bị yêu thú ăn hết sao? Cũng chưa phát hiện yêu thú nha!” Vương Thôn Thiên nghi hoặc nói.

Chưa tìm được linh dược vạn năm thì thôi, linh dược mấy ngàn năm cũng không có, cũng chưa phát hiện tung tích bất cứ yêu thú nào, cũng chưa có bất cứ cấm chế nào, cái này liền kỳ quái rồi.

Tầm Yêu Kính trong tay Vương Trường Sinh truyền ra một đợt tiếng thú rống chói tai, linh quang lóe lên, mặt gương chợt xuất hiện vô số phù văn màu bạc, hình thành một cái kim đồng hồ màu bạc, kim đồng hồ màu bạc nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng chỉ hướng Tây Nam.

Vương Thôn Thiên vội vàng nhìn về phía Tây Nam, một lát sau, hắn lắc lắc đầu: “Chưa phát hiện, nhắm chừng yêu thú ở nơi rất xa.”

“Đi, đi qua nhìn xem.”

Vương Trường Sinh thu đám người Vương Mộng Ly về vòng tay linh thú, để lại Vương Thôn Thiên theo bọn họ, đi về phía Tây Nam.

Tiến lên hơn ba trăm vạn dặm, bọn họ xuất hiện ở đỉnh một ngọn núi cao ngất trong mây, phía trước là một mảnh đất rộng rãi, hơn trăm vạn con Phi Thiên Thị Huyết Nghĩ đang công kích mấy chục vạn con yêu lang màu xanh, lượng lớn Phi Thiên Thị Huyết Nghĩ bò ở trên thân yêu lang màu xanh, gặm cắn thân thể chúng nó, từng con yêu lang màu xanh ngã xuống, ngay cả xương cốt cũng không còn lại. Kiến chúa là bậc tám hạ phẩm, sói đầu đàn là bậc bảy thượng phẩm.

Kiến chúa mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một làn sương mù màu máu, bao phủ sói đầu đàn cùng nhiều con yêu lang bậc bảy, chúng nó phát ra một tiếng sói tru thê lương, thân thể mềm nhũn gục xuống.

Một lực hút mạnh mẽ bỗng hiện lên, chúng nó không chịu khống chế bay về phía kiến chúa.

Sói đầu đàn phun ra một lưỡi đao gió cỡ lớn sắc bén, chém lên trên thân kiến chúa, truyền ra một tiếng vang trầm, ngoài thân kiến chúa đã có thêm một vết chém mờ nhạt.

Kiến chúa đột nhiên hút một cái, hơn mười con yêu lang bậc bảy bọn sói đầu đàn chui hết vào mồm nó không thấy nữa, bị nó nuốt mất rồi.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay khổng lồ màu lam bỗng hiện lên, mặt ngoài bàn tay màu lam có một hình kỳ lân trông rất sống động, còn chưa hạ xuống, hư không đã vặn vẹo biến hình, sau đó xuất hiện lượng lớn vết nứt, một áp lực mạnh mẽ bao phủ xuống.

Mặt đất trực tiếp nứt toạc, xuất hiện từng vết nứt to dài.

Kiến chúa vội vàng phun ra một đạo hào quang màu máu thô to, đi lên nghênh đón, hào quang màu máu trong nháy mắt bị bàn tay màu lam đánh tan, bàn tay màu lam vỗ lên trên thân kiến chúa, truyền ra một tiếng vang trầm, kiến chúa nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Mặt đất phạm vi vạn dặm sáng lên một đạo hào quang màu vàng, một trọng lực mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, yêu lang màu xanh tứ chi mềm nhũn, ngã trên mặt đất, lượng lớn Phi Thiên Thị Huyết Nghĩ từ trên cao rơi xuống.

Một đoạn tiên âm vang lên, một quầng sáng màu lam từ trên trời giáng xuống, quầng sáng màu lam bao phủ phạm vi mấy chục dặm, còn chưa hạ xuống, lượng lớn Phi Thiên Thị Huyết Nghĩ ùn ùn hóa thành một mảng sương máu, hư không cũng xuất hiện từng vết nứt to dài.

Kiến chúa phun ra một làn sóng âm màu máu, nghênh đón, như lấy trứng chọi đá, sóng âm màu máu nháy mắt bị quầng sáng màu lam đánh tan. Quầng sáng màu lam lướt qua thân thể kiến chúa, kiến chúa phát ra tiếng rít thống khổ, từ giữa không trung rơi xuống, đập nặng nề trên mặt đất, trên thân nó giống như có thêm một ngọn núi lớn nặng ức vạn cân, nó không thể bay lên.

Một cây trường côn lóe ra hào quang màu trắng từ trên trời giáng xuống, còn chưa hạ xuống, mặt đất quanh kiến chúa đã vỡ ra, khói bụi tràn ngập, hư không xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng, nhiệt độ nhanh chóng giảm đi.

Kiến chúa muốn tránh đi, nhưng trọng lực trói buộc chặt chẽ nó trên mặt đất, căn bản không tránh được, chỉ có thể phun ra một cột sáng màu máu thô to, nghênh đón.

Một tiếng vang trầm cất lên, cột sáng màu máu trong nháy mắt bị đánh tan, cây côn khổng lồ màu trắng đập lên đầu kiến chúa.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mặt đất vỡ ra, cây côn khổng lồ màu trắng cắm vào lòng đất, một con kiến chúa cỡ nhỏ vừa rời khỏi cơ thể, đã bị một quầng sáng màu lam bao phủ, cuốn vào bên trong một cái bình ngọc màu lam không thấy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận