Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2107: Uy lực thiên thi (1)

“Cho dù diệt không được U Minh Chu, không để chúng nó xông ra khỏi Vạn Khôi sơn mạch là được, nghĩ hẳn Diệp sư bá đã ở trên đường trở về.”

Tống Tịch Nhược gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Được, vậy ta liền cầm theo Thái Dương Bình đi một chuyến đi! Hẳn là có thể ngăn cản U Minh Chu.”

...

Bên ngoài Vạn Khôi sơn mạch, một tòa thành nguy nga sừng sững ở trên đồng bằng.

Một tòa cung điện gạch vàng ngói lưu ly, đám người Vương Thanh Sơn đang tham thảo chiến sự.

Trung ương đại điện có một tòa pháp trận lớn hơn mười trượng, trên pháp trận trải rộng phù văn huyền ảo, mơ hồ tạo thành những sợi xích màu bạc thô to, khóa chặt một con U Minh Chu cấp bốn, một màn hào quang màu bạc nhạt bao phủ cả tòa pháp trận.

Con U Minh Chu cấp bốn này là Vương Thanh Sơn bắt giữ, đã làm yêu vật này bị thương nặng.

U Minh Chu phát ra một tràng tiếng rít bén nhọn chói tai, kéo sợi xích màu bạc trên người, nó tỏ ra cực kỳ cuồng bạo, không muốn dừng lại một khắc nào.

“Phạm đạo hữu, Võ đạo hữu, Phương đạo hữu, các ngươi cũng thấy rồi, U Minh Chu cấp bốn quả thật không dễ đối phó, pháp bảo khó thương tổn, đây còn là U Minh Chu vừa tiến vào cấp bốn, nếu là những U Minh Chu tiến vào cấp bốn mấy trăm năm kia, chỉ sợ càng khó đối phó hơn.”

Vương Thanh Sơn nhíu mày nói, bọn họ lấy con U Minh Chu này làm thí nghiệm, lợi dụng các loại thủ đoạn công kích U Minh Chu, phát hiện U Minh Chu quả thật không dễ đối phó.

Trừ bảo vật chí dương chí cương cùng thần hồn công kích, lực lượng khổng lồ cũng có thể đối phó U Minh Chu, nhưng số lượng thể tu Nguyên Anh kỳ vốn không nhiều, thể tu cũng không phải nhất định khắc chế U Minh Chu. Cái khác không nói, số lượng U Minh Chu quá nhiều rồi.

Võ Xương cùng Lý Linh Nhi ngày đó bị hơn mười vạn con U Minh Chu bao vây, thiếu chút nữa chết.

“Băng hệ pháp thuật cũng có tác dụng đối với U Minh Chu, nhưng số lượng U Minh Chu quá nhiều, muốn đóng băng toàn bộ U Minh Chu, không quá thực tế, chúng nó phun yêu hỏa cùng nọc độc có công hiệu dơ bẩn pháp bảo.”

Phạm Nhược Nhược nhíu chặt lông mày lá liễu, U Minh Chu thật sự quá khó đối phó, đặc biệt U Minh Chu biến dị.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tiếng cảnh báo mãnh liệt.

“Địch tấn côngtấn công, địch tập, U Minh Chu lại xông ra rồi.”

Một tràng thanh âm thất kinh chợt vang lên.

Đám người Phạm Nhược Nhược nghe được tiếng này, sắc mặt đều trở nên rất khó coi.

“Đi, chúng ta ra ngoài xem.”

Phạm Nhược Nhược hít sâu một hơi, dẫn đầu bay ra ngoài, người khác theo sát sau đó.

Không qua bao lâu, bọn họ liền xuất hiện ở trên tường thành, nhìn thấy tình hình ngoài thành, đám người Vương Thanh Sơn không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.

U Minh Chu lấy chục vạn để tính xông ra khỏi Vạn Khôi sơn mạch, lao thẳng đến tòa thành lớn chỗ bọn họ. Bọn họ bị mấy chục vạn con U Minh Chu bao vây, chỉ riêng U Minh Chu cấp bốn đã có nhiều tới mười con, nhưng U Minh Chu biến dị cấp bốn chỉ có một con.

Lượng lớn U Minh Chu chen chúc cùng một chỗ, rậm rạp, làm người ta nhìn mà da đầu phát tê.

“Đáng chết, sao có thể có nhiều U Minh Chu như vậy xông ra khỏi Vạn Khôi sơn mạch? Tình huống bốn tòa thành trì khác nhắm chừng cũng không khác lắm.”

Phạm Nhược Nhược nhíu mày. Mười con U Minh Chu cấp bốn dẫn dắt mấy chục vạn con U Minh Chu vây công bọn họ, bốn tòa thành trì khác cũng không tốt đến đâu.

Như vậy, số lượng U Minh Chu cấp bốn khẳng định vượt qua bọn họ tính toán, nói không chừng U Minh Chu cấp bốn vượt qua trăm con.

Vương Anh Kiệt nhìn U Minh Chu ngoài thành chen chúc cùng một chỗ, vẻ mặt trở nên khẩn trương.

Bọn họ mới tới Vạn Khôi sơn mạch, đã phát tài một khoản lớn, còn chưa qua mấy ngày, đã có mấy chục vạn con U Minh Chu đột kích, một lần này chỉ sợ không dễ chịu lắm.

Hắn nhìn Vương Thanh Sơn một cái, phát hiện Vương Thanh Sơn vẻ mặt lạnh nhạt, điều này làm Vương Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần đi theo bên cạnh lão tổ tông, hẳn là không có nguy hiểm gì cho tính mạng.

Xông lên trước nhất là U Minh Chu cấp một, cấp bậc càng cao, vị trí U Minh Chu càng lùi về phía sau.

“Ha ha, ta đang muốn rèn luyện bản mạng pháp bảo, tới vừa lúc. Vương đạo hữu, các ngươi dám theo ta giết vào không? Ta chỉ cần xác con U Minh Chu biến dị cấp bốn kia, yêu đan cùng tinh hồn thuộc về các ngươi.”

Phương Mộc cười ha ha, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm con U Minh Chu biến dị cấp bốn đó.

U Minh Chu biến dị cấp bốn là thủ lãnh đàn U Minh Chu này, U Minh Chu khác đều nghe theo mệnh lệnh của nó.

“Phương đạo hữu nếu dám xuất chiến, Vương mỗ tự nhiên phụng bồi, nhưng đám U Minh Chu cấp thấp này số lượng quá nhiều rồi, có chút vướng chân vướng tay.”

Vương Thanh Sơn cau mày nói, ánh mắt dừng ở trên thân U Minh Chu cấp thấp.

Một con U Minh Chu bậc hai không đủ gây sợ hãi, một ngàn con U Minh Chu bậc hai cũng không đủ gây sợ hãi, nếu là mười vạn con U Minh Chu bậc hai thì sao! Hắn cũng không muốn rủi ro.

Phương Mộc cười đắc ý, nói với Phạm Nhược Nhược: “Phạm phu nhân, mời ngươi kích hoạt đại trận, ta muốn thả ra thiên thi đối phó U Minh Chu.”

Phạm Nhược Nhược gật đầu, lấy ra một tấm trận bàn linh quang lóe lên không ngừng, đánh vào mấy đạo pháp quyết, một màn hào quang màu đen dày đặc bỗng dưng hiện lên, che kín cả tòa thành lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận