Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6860: Càn Khôn khư mở ra

Nghê Thiên Long, Trần Nguyệt Dĩnh, Tứ Quý Kiếm Tôn và Lý Thanh Hoan đều là Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, bọn họ cũng kẹt ở bình cảnh, tính tiến vào Càn Khôn khư tầm bảo, tìm không thấy bảo vật, có thể hóa giải bình cảnh cũng không tệ.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát đi!”

Vương Trường Sinh nói, lấy ra Huyền cấp tiên hạm, chở đám người Vương Thanh Linh rời khỏi Thanh Liên thành.

Huyền cấp tiên hạm tốc độ rất nhanh, không đến thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh đã chạy tới mục Tiêu.

Vạn Bảo môn là Mộc Yến dẫn đội, Vạn Phật môn là Thanh Nghi sư thái dẫn đội. Vương Trường Sinh thấy không ít người quen, Phương Mộc, Diệu Đức đại sư, Diệp Tuyền Cơ, Lưu Vân tiên tử, Tào Viễn Tinh cùng Tần Triệu Minh đều có mặt.

Diệu Đức đại sư, Lưu Vân tiên tử là Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, Diệp Tuyền Cơ, Phương Mộc, Tào Viễn Tinh, Tần Triệu Minh là Thái Ất Kim Tiên trung kỳ.

Nam Cung tiên tộc phái năm vị Thái Ất Kim Tiên dẫn đội, cầm đầu là Nam Cung Vân Nguyệt.

Vương Trường Sinh không ngờ là Vạn Thú cung cũng phái người tiến vào Càn Khôn khư tầm bảo, người dẫn đội còn là Liễu Thiên.

Liễu Thiên nhìn thấy Vương Trường Sinh có chút bất ngờ, cũng chưa nói cái gì.

“Vương đạo hữu tự mình dẫn đội, xem ra rất coi trọng một lần tầm bảo này.”

Mộc Yến nói.

Bà ta tự mình dẫn đội, chỉ là phòng bị hỗn độn thú, dù sao Càn Khôn thành là Thiên thành, chẳng qua nhiều năm trôi qua như vậy, có người cho rằng không có thứ gì tốt, cũng sẽ không xen vào.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Dù sao cũng là nhàn rỗi, qua xem chút, không ngờ là Mộc phu nhân tự mình dẫn đội.”

Mộc Yến gật gật đầu, ánh mắt đặt ở trên người Liễu Thiên, tò mò nói: “Liễu tiên tử, ngươi thế mà tự mình dẫn đội, điều này cũng hiếm thấy.”

Lần trước mở ra Càn Khôn khư, Thái Ất Kim Tiên của Vạn Thú cung đi vào tầm bảo, Đại La Kim Tiên không tới.

“Có cái gì hiếm thấy, Càn Khôn khư là nơi vô chủ, ai cũng có thể đến.”

Liễu Thiên không bận tâm.

Ánh mắt Vương Trường Sinh hướng tới xa xa, nhíu mày nói: “Hỗn độn thú tới rồi.”

Mọi người nhìn về phía xa, thấy được một bóng đen, bóng đen tốc độ rất nhanh, lóe lên một cái liền dừng lại, chính là Bức, một đội hỗn độn thú đứng ở trên lưng Bức, cầm đầu là Tiêu.

“Hỗn độn thú Đại La Kim Tiên kỳ! Nó biến dị bốn lần, cẩn thận.”

Mộc Yến nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên thân Tiêu.

Phó môn chủ Vạn Bảo môn Đỗ Quân chính là chết ở trên tay Tiêu, không ngờ một lần này mở ra Càn Khôn khư, Tiêu cùng Bức tự mình dẫn đội, xem ra chúng nó mưu đồ không nhỏ.

“Biến dị! Hừ, đó là cách nói của các ngươi, chỉ các ngươi những người này?”

Tiêu giọng điệu khinh miệt, tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ lóe lên lao ra, hướng thẳng đến đám người Vương Trường Sinh.

“Không ổn, cẩn thận.”

Mộc Yến kinh hô, vẻ mặt khẩn trương.

Vương Trường Sinh tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu lam bay ra, hư không xé rách ra, xuất hiện một vết rách to dài, nghênh đón. Hai nắm đấm khổng lồ va chạm, đồng quy vu tận, mặt đất sụp xuống, khói bụi đầy trời.

“Tiên thể! Pháp tắc viên mãn! Có chút bản lãnh, khó trách Sát Cáp Nhĩ bộ lạc phải liên thủ với Ba Nhĩ Hổ bộ lạc chúng ta.”

Tiêu mở miệng nói, nó thay đổi giọng điệu, nói: “Chẳng qua thế này còn chưa đủ, các ngươi dám đến nơi đây, không khỏi đánh giá bản thân quá cao rồi nhỉ?”

Đại La Kim Tiên ở đây, Liễu Thiên tu vi cao nhất, chẳng qua nó đã tiến hóa bốn lần, thật sự không để vào mắt Đại La Kim Tiên ở đây.

“Thật không? Biến dị bốn lần mà thôi, không biết còn tưởng rằng ngươi là hỗn độn thú mười màu.”

Một giọng nói nam tử vang dội từ phía chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, một đạo hào quang màu bạc xuất hiện ở phía chân trời xa xa, lóe lên một cái rồi dừng lại, hiện ra một mặt trăng màu bạc thật lớn, cẩn thận quan sát, đây là một chiếc Địa cấp tiên hạm.

Mặt trăng màu bạc nở rộ ra hào quang màu bạc chói mắt, một đội tu sĩ từ trong đó bay ra, cầm đầu là một thanh niên áo bào bạc thân hình cao lớn.

“La đạo hữu, là ngươi dẫn đội.”

Mộc Yến ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen.

Thanh niên áo bào bạc là phó cung chủ Tinh Nguyệt cung La Thiên Hữu, Đại La Kim Tiên trung kỳ, nắm giữ Thời Gian pháp tắc.

“Hừ, biến dị bốn lần đã có thể thu thập ngươi rồi, chẳng qua tầm bảo quan trọng hơn, để tiểu bối đi vào tầm bảo trước.”

Tiêu đề nghị.

“Ta cũng nghĩ như vậy!”

La Thiên Hữu đáp ứng, một đội tiên nhân tiến vào Càn Khôn khư, hỗn độn thú cũng đi theo tiến vào Càn Khôn khư.

Vương Trường Sinh bảo chín người bọn Vương Thanh Phong từ trong tiên hạm bay ra, để bọn họ tiến vào Càn Khôn khư tầm bảo.

Tiên nhân phái hơn năm mươi Thái Ất Kim Tiên tiến vào Càn Khôn khư, mà hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ có hơn bốn mươi con. Đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo còn có thể có tiên nhân chạy tới, tiến vào Càn Khôn khư.

Vừa tiến vào Càn Khôn khư, Nghê Thiên Long, Trần Nguyệt Dĩnh, Tứ Quý Kiếm Tôn cùng Lý Thanh Hoan liền tách khỏi đám người Vương Thanh Linh, bọn họ bốn người một đội, năm người bọn Vương Thanh Linh một đội.

Có bản đồ Vương Trường Sinh cung cấp, năm người bọn Vương Thanh Linh rất thuận lợi vòng qua những cấm chế kia, chẳng qua bọn họ không dám sơ ý.

Trên tay Vương Thanh Phong nâng một hạt châu lóe ra hào quang vàng óng, sắc mặt ngưng trọng.

Một canh giờ sau, năm người bọn Vương Thanh Phong đứng ở bên ngoài một mảng rừng trúc màu xanh rộng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận