Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3981: Vương Kính Phong, Trương Ngọc Vân (1)

Phường thị Thanh Công, trên đường người đi đường bước nhanh vội vàng, vẻ mặt kích động.

Phường thị Thanh Công là phường thị Vương gia mở, Vương gia, Cát gia, Ninh gia khai chiến với Tiền gia, nói không chừng phường thị Thanh Công cũng sẽ gặp họa.

Một tòa trang viên diện tích cực lớn, Vương Nhất Mâu đang báo cáo tình huống với Vương Lập Hà.

“Chúng ta đã lấy năm thành địa bàn của Tiền gia, Tiền gia toàn diện co rút binh lực, từ bỏ nhiều cứ điểm, nhưng có hai phường thị còn chưa từ bỏ.”

Vương Nhất Mâu báo cáo chi tiết.

Vương gia đầu tiên là tuyên bố treo giải thưởng hạn mức lớn, đầu tiên là tạo thế, để quảng đại thế lực đều biết tin tức con cháu Vương gia bị hại, sau đó lại chậm rãi dẫn đường dư luận, úp chậu phân ở trên người Tiền gia, dù sao Tiền gia thật sự từng giết con cháu Vương gia, không phải Vương Xuyên Phong mà thôi.

Vương Xuyên Phong chết có chút kỳ quái, không có bất cứ nhân chứng nào thấy, thi thể cũng không tìm thấy, bảo vật hắn dùng cũng không lộ diện ở chợ nữa.

Vương gia một lần này là muốn lấy Tiền gia lập uy, sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, có thể diệt Tiền gia tốt nhất, diệt không được Tiền gia, cũng phải lấy quặng linh thạch cỡ trung cùng mạch khoáng kim loại bậc năm.

“Tiền gia chưa hướng thế lực khác cầu viện?”

Vương Lập Hà nghi hoặc nói.

“Tiền gia phái ra không ít tộc nhân cầu viện, trước mắt còn chưa có bất cứ thế lực nào hưởng ứng, thông gia hoặc minh hữu của Tiền gia đều đang quan sát.”

Vương Nhất Mâu báo cáo.

Vương gia muốn lấy Tiền gia lập uy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Vương gia có tu sĩ Hợp Thể, việc không liên quan mình treo lên cao cao, thông gia cùng minh hữu của Tiền gia đều chưa trợ giúp, để tránh bị Vương gia cùng nhau thu thập.

Đúng lúc này, Vương Viễn Giang đi vào, sắc mặt ngưng trọng: “Lập Hà lão tổ, Ngũ Thánh tông phái người trợ giúp, cứ điểm chúng ta vừa mới lấy, bị đệ tử Ngũ Thánh tông công kích, tu sĩ Luyện Hư còn chưa ra tay.”

“Luyện Hư của bọn họ chưa ra tay, chúng ta cũng không ra tay, để bọn Lập Hách theo dõi chặt tu sĩ Luyện Hư của Ngũ Thánh tông, binh đấubinh tướng đấu tướng.”

Vương Lập Hà phân phó.

“Vâng, Lập Hà lão tổ.”

Vương Viễn Giang lên tiếng đáp ứng, nhận lệnh mà đi.



Kim Công sơn mạch là một chỗ phân đà của Ngũ Thánh tông, quanh năm có chướng khí tràn ngập, sinh tồn lượng lớn độc trùng độc thú. Ngũ Thánh tông ở nơi này có một vườn linh dược cỡ lớn, gieo trồng lượng lớn độc thảo độc dược, Ngũ Thánh tông phái mười tu sĩ Hóa Thần trú đóng, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ có nhiều tới hai người.

Ngũ Thánh tông phái người trợ giúp Tiền gia, toàn bộ cứ điểm của Ngũ Thánh tông đều thu được tin tức, tăng mạnh đề phòng, canh phòng nghiêm ngặt Vương gia đánh lén.

Trương Nhất Phi là xuất thân tán tu, dưới cơ duyên xảo hợp bái vào Ngũ Thánh tông, trước mắt là Nguyên Anh trung kỳ, phụ trách tuần tra.

Trước đó không lâu, hắn nhận được thông báo, con cháu Vương gia có thể sẽ tập kích Kim Công cốc, bảo hắn lúc tuần tra cẩn thận một chút.

Một ngày này, Trương Nhất Phi đang dẫn đội tuần tra, vẻ mặt bọn họ đầy sự đề phòng, biểu cảm ngưng trọng.

Một đạo độn quang màu vàng kim xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, nhanh chóng bay tới nơi này.

“Có người tới đây, cẩn thận đề phòng, thông báo Trần sư bá.”

Trương Nhất Phi sắc mặt ngưng trọng. Vương gia và Ngũ Thánh tông khai chiến, khiến bọn họ rất khẩn trương.

Không qua bao lâu, độn quang màu vàng dừng lại, hiện ra một ông lão áo bào vàng sắc mặt tái nhợt, ngoài thân chồng chất vết máu, cánh tay trái ông lão áo bào vàng không cánh mà bay.

“Kim trưởng lão! Ngài làm sao vậy?”

Trương Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông lão áo bào vàng tên Kim Phong, có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, từ nhỏ lớn lên ở Ngũ Thánh tông.

“Chúng ta phụng mệnh trợ giúp Tiền gia, ở nửa đường gặp tu sĩ Vương gia tập kích, người khác chết sạch, Vương gia Hóa Thần đang đuổi giết ta.”

Kim Phong giải thích, giọng điệu uể oải, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Trương Nhất Phi đang muốn nói gì, nơi xa truyền đến một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, một con giao long màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, nhanh chóng bay tới nơi này.

“Không ổn, bọn họ đuổi tới rồi.”

Kim Phong biến sắc hẳn, thất thanh nói, hóa thành một đạo độn quang màu vàng kim, hướng về Kim Công sơn mạch bay đi.

Đám người Trương Nhất Phi cũng bị dọa giật mình, đang muốn bỏ chạy, một tiếng xé gió chói tai vang lên, một cây trường mâu màu bạc dài hơn trăm trượng cắt qua bầu trời, lao thẳng đến bọn họ.

Trương Nhất Phi vội vàng triệu ra một tấm khiên màu vàng, đánh vào một pháp quyết, tấm khiên màu vàng nháy mắt phóng to, che ở trước người.

Trường mâu màu bạc đánh lên tấm khiên màu vàng, truyền ra một tiếng vang trầm.

Trường mâu màu bạc đột nhiên tán loạn, hóa thành mấy chục vạn con bọ cánh cứng màu bạc, trùng vương là một con Ngân Sao Trùng bậc năm hạ phẩm.

“Ngân Sao Trùng!”

Trương Nhất Phi cả kinh biến sắc. Ngân Sao Trùng thích ăn ngũ kim, đao thương bất nhập, trong cơ thể sẽ sinh ra kỳ kim, ở Vạn Trùng bảng xếp thứ hai trăm lẻ tám.

Mấy chục vạn con Ngân Sao Trùng ùa lên, bao phủ bóng dáng đám người Trương Nhất Phi, truyền ra một đợt tiếng kêu thảm thiết.

Một mảng ánh sáng vàng kim chói mắt sáng lên, đàn bọ vỡ tung ra, lượng lớn Ngân Sao Trùng hóa thành tro bụi, nhưng toàn bộ đám người Trương Nhất Phi không thấy bóng dáng nữa, mười mấy cái nhẫn trữ vật lơ lửng ở giữa không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận