Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2414: Xác yêu thú cùng tiết điểm không gian (2)

Cả bộ linh bảo phi kiếm cũng không thể phá huỷ Huyền Thủy cung, yêu thú bậc năm nhắm chừng cũng không làm được.

Rống!

Cá voi màu đen phát ra một tiếng rống giận, một lực hút mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, làm Huyền Thủy cung lao về phía mồm cá voi màu đen.

Một tiếng đàn dồn dập vang lên, một làn sóng âm màu xanh càn quét ra, đánh về phía cá voi màu đen.

Cá voi màu đen đầu óc choáng váng, thừa dịp cơ hội này, Huyền Thủy cung hóa thành một độn quang màu lam xé gió chạy đi.

Cá voi màu đen muốn đuổi theo, một tiếng đao ngân chói tai vang lên, một ánh đao màu lam dài hơn ngàn trượng chém tới trước mặt, nơi ánh đao màu lam đi qua, nước biển phân thành hai, không gian chấn động.

Nó cảm nhận được khí thế kinh người của ánh đao màu lam, không dám sơ ý, còn chưa kịp tránh đi, thức hải truyền đến một cơn đau đớn khó có thể chịu được, thức hải giống như sắp sụp đổ.

Rống!

Cá voi màu đen phát ra tiếng gào rống thống khổ, nước biển kịch liệt sôi trào, nhấc lên sóng to cao hơn ngàn trượng, tiếng nổ không ngừng.

Ánh đao màu lam chém lên trên thân nó, để lại một vết máu nhợt nhạt, một làn sóng âm màu xanh theo sát sau đó, lướt qua thân thể cá voi màu đen.

Ầm ầm ầm!

Nước biển phạm vi hơn mười dặm vỡ ra, sóng biển ngập trời.

Một lát sau, cá voi màu đen khôi phục tỉnh táo, hóa thành một độn quang màu đen, đuổi theo.

Vương Trường Sinh khống chế Huyền Thủy cung bay rất nhanh, ngón tay Uông Như Yên lướt qua Thiên Huyễn Tỳ Bà, từng đợt tiếng tỳ bà réo rắt vang lên.

Uông Như Yên tạm thời có được pháp lực Hóa Thần kỳ, mượn dùng linh bảo Thiên Huyễn Tỳ Bà, muốn khiến yêu thú bậc năm rơi vào ảo cảnh cũng không dễ dàng, nàng cần thời gian nhất định.

Huyền Thủy cung dù sao không phải linh bảo phi hành, tốc độ nhanh nữa, cũng không nhanh hơn yêu thú bậc năm.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, yêu thú bậc năm liền đuổi theo.

Rống!

Theo một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc, một cột sáng màu đen thô to bay vút đến, đánh chuẩn xác lên Huyền Thủy cung.

Huyền Thủy cung bay ngược đi, mặt ngoài không có một chút vết thương nào.

Một tiếng nổ vang lên, Huyền Thủy cung đáp ở trên một hòn đảo hoang lớn hơn trăm dặm, húc vỡ nát mấy đỉnh núi, bụi đất bay múa đầy trời.

Mặt ngoài Huyền Thủy cung sáng lên vô số phù văn màu lam, hình thể tăng vọt, biến thành một tòa cung điện thật lớn cao hơn trăm trượng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở cửa Huyền Thủy cung, ở cửa có một màn nước màu lam nhạt.

Vương Trường Sinh sắc mặt tái nhợt, Uông Như Yên đầu đầy mồ hôi.

Bọn họ không chạy nổi yêu thú bậc năm, chỉ có thể dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của Huyền Thủy cung ngăn cản yêu thú bậc năm, chuyện còn lại, phải trông vào Uông Như Yên.

Cá voi màu đen từ nơi xa bay tới, thân thể cao lớn đánh vào trên Huyền Thủy cung.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ thật lớn vang lên, hơn phân nửa tòa Huyền Thủy cung lún vào lòng đất, bụi đất bay đầy trời.

Cá voi màu đen đang định thi triển thủ đoạn khác, trước mắt chợt mơ hồ, xuất hiện ở đáy biển tối đen.

Phía trước cách đó không xa có một bộ hài cốt yêu thú thật lớn, hình thể cá voi màu đen xem như khá lớn, còn không đến một phần trăm của bộ hài cốt yêu thú này, có thể thấy được bộ hài cốt yêu thú này lớn bao nhiêu, có thể so với một hòn đảo cỡ trung.

Ngoài thân bộ hài cốt yêu thú này lóe ra hồ quang đủ mọi màu sắc, mặt ngoài xương khớp trải rộng hoa văn huyền ảo, giống như bãi mìn thiên nhiên, không ngừng có những tia chớp cắt qua bầu trời, bổ về phía hài cốt yêu thú.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng sấm sét thật lớn vang lên, một mảng lớn tia chớp đủ mọi màu sắc từ hài cốt yêu thú bay ra, lao thẳng đến cá voi màu đen.

Trong mắt cá voi màu đen tràn đầy sợ hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Huyền Thủy cung nhanh chóng bay về phía bầu trời, cá voi màu đen ghé vào trên đảo hoang, vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên đã rơi vào ảo cảnh.

Uông Như Yên mượn dùng linh bảo Thiên Huyễn Tỳ Bà, thành công khiến yêu thú bậc năm rơi vào ảo cảnh, cái này trái lại không phải nói thực lực của nàng yếu. Nàng dù sao không phải tu sĩ Hóa Thần, chỉ là pháp lực đạt tới tiêu chuẩn Hóa Thần sơ kỳ, nếu nàng là tu sĩ Hóa Thần hàng thật giá thật, khiến yêu thú bậc năm lâm vào ảo cảnh không cần thời gian quá dài.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, cá voi màu đen khôi phục tỉnh táo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã ở cách mười mấy vạn dặm.

“Đáng chết, ảo thuật, vậy mà có thể khiến ta xuất hiện ở nơi đó.”

Cá voi màu đen miệng nói tiếng người, vẻ mặt ngưng trọng, theo khẩu khí của nó, “nơi đó” tựa như là một chỗ rất nguy hiểm.

Nó hóa thành một độn quang màu đen xé gió chạy đi, tiếp tục truy kích Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Một mảng hải vực màu đen mênh mông vô bờ, Huyền Thủy cung nhanh chóng lớt qua bầu trời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở đại cung điện Huyền Thủy cung, sắc mặt bọn họ tái nhợt.

“Một mảng không gian này có chút không ổn định, hình như là tiết điểm không gian.”

Uông Như Yên nhíu mày nói.

Vương Trường Sinh nhìn về phía bầu trời, nhìn thấy trong không gian có những đường màu đen, như ẩn như hiện. Thần thức hắn mở rộng, có thể cảm ứng được một ít không gian dao động mỏng manh.

“Nơi này thật sự có tiết điểm không gian đi thông giới diện khác?”

Vương Trường Sinh nói có chút không xác định, nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận