Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5228: Thiên Hỏa đại trận (2)

Nếu là dùng trận kỳ trận bàn bày trận, thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Vương gia không có trận pháp bậc tám như vậy.

Vương Trường Sinh từ đàn tràng đạt được một bộ trận pháp bậc tám Hoàng Sa đại trận, có thể bố trí ở Thanh Liên đảo, nhưng càng thích hợp bố trí ở đất liền. Nếu Vương gia có trận pháp sư bậc tám, có thể bố trí ra càng nhiều trận pháp bậc tám lợi hại hơn.

Vương Trường Sinh đã biết Bạch Ngọc Kỳ cùng Vương Mạnh Bân trở lại, Vương Mạnh Bân đã tu luyện đến Hợp Thể đại viên mãn, đang bế quan trùng kích Đại Thừa kỳ.

Ngoài ra, Vương Trường Sinh biết bọn họ lưu lạc Thương Hải, hắn ở trong đàn tràng đạt được một loại lôi mộc đặc thù, có thể lấy để luyện chế bảo vật phi hành, nói không chừng có thể xuyên qua mảng hải vực bão sấm sét kia.

Tốn thời gian hơn một tháng, cuối cùng bố trí xong trận pháp bậc tám Thiên Hỏa đại trận. Bộ trận pháp này chủ yếu là dùng để bồi dưỡng linh diễm. Lưu Ly Băng Diễm là ngọn lửa băng thuộc tính, cần lượng lớn tài liệu băng thuộc tính, Vương Trường Sinh ở trong đàn tràng đã đạt được không ít tài liệu băng thuộc tính, nếu là ngọn lửa chí dương chí cương, cần tài liệu hỏa thuộc tính chí dương chí cương bố trí Thiên Hỏa đại trận.

Một tòa cung điện màu trắng cao hơn trăm trượng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Lưu Ly điện”, tòa Lưu Ly điện này đã sớm xây dựng xong rồi, chuyên môn chế tạo vì Lưu Ly Băng Diễm.

Vương Trường Sinh cùng Diệp Vân Phi đứng ở trong đại điện, ba mươi sáu cây cột đá màu trắng thô to chống đỡ đại điện, mặt ngoài mỗi một cây cột đá màu trắng đều có một hình ngọn lửa. Trung ương đại điện là một tòa pháp trận lớn mấy trăm trượng, trên pháp trận có hơn vạn chỗ lõm kích thước không đồng nhất, ở giữa là một chỗ lõm to bằng cối xay, bên trong đăt một khối ngọc thạch cả vật thể màu trắng.

“Pháp trận đã bố trí xong rồi, Vương đạo hữu, ngươi có thể thả linh diễm ra, ngày sau kiếm được tài liệu băng thuộc tính quý hiếm, có thể đặt ở chỗ lõm trung ương trận pháp, lại kích hoạt trận pháp, như vậy hiệu quả tốt hơn chút.”

Diệp Vân Phi chỉ vào pháp trận nói, lấy ra một tấm trận bàn lóe ra hào quang màu trắng, đưa cho Vương Trường Sinh, nói cho Vương Trường Sinh sử dụng như thế nào.

Vương Trường Sinh há mồm phun ra Lưu Ly Băng Diễm, bay xuống trung ương pháp trận, đánh lên trận bàn mấy đạo pháp quyết.

Ba mươi sáu cây cột đá màu trắng sáng lên một đợt hào quang màu trắng lóa mắt, tản mát ra hàn ý thấu xương, đại điện bắt đầu kết băng, pháp trận hơi chớp lên, một mảng hào quang màu trắng lóa mắt phóng lên trời, bao phủ Lưu Ly Băng Diễm.

Không qua bao lâu, Lưu Ly điện đã bị đóng băng, pháp trận cũng chưa bị đóng băng.

Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được, Lưu Ly Băng Diễm khi thì hóa thành một con hỏa phượng màu lam tuyết, khi thì hóa thành một đóa hoa sen màu lam tuyết, nó rất thích nơi này.

Vương Trường Sinh cùng Diệp Vân Phi lui ra ngoài, đóng lại cửa Lưu Ly điện.

“Vương đạo hữu, nếu không có việc gì, ta liền cáo từ.”

Diệp Vân Phi trầm giọng nói.

Bao gồm Diệp Tuyền Cơ ở trong, Diệp gia trước mắt có tám vị tu sĩ Đại Thừa, có hai người là trong năm ngàn năm qua tiến vào Đại Thừa kỳ. Bọn họ ở nhiều giới diện tìm kiếm món hạ phẩm tiên khí có thời gian pháp tắc kia, trước mắt còn chưa có bất cứ manh mối nào.

Vì tìm kiếm món hạ phẩm tiên khí đó, Diệp gia chỉ có thể bồi dưỡng thêm một ít tu sĩ Đại Thừa, đồng thời tổ chức nhân thủ chế tạo chiếc khóa linh bảo thuyền thứ ba.

Diệp gia truyền thừa lâu đời, tự nhiên không chỉ một chiếc khóa linh bảo thuyền, khóa linh bảo thuyền trước kia luyện chế ra đã hủy diệt, chỉ có thể một lần nữa chế tạo. Khóa linh bảo thuyền di chuyển vẫn là tương đối nhanh, thuận tiện tìm kiếm hạ phẩm tiên khí.

“Không có việc gì, nếu Diệp tiên tử đã trở lại, làm phiền Diệp đạo hữu phái người cho ta biết.”

Vương Trường Sinh khách khí nói. Vương Như Ý cùng Long Thanh Phong mất tích nhiều năm, Diệp gia cũng hỗ trợ tìm kiếm, đến nay còn chưa có tin tức.

Diệp gia bây giờ nhiệm vụ lớn nhất là tìm kiếm món thời gian tiên khí kia, nào có người nhân thủ như vậy đi tìm Vương Như Ý cùng Long Thanh Phong, cũng chỉ là phân phó xuống, bảo người phía dưới lưu ý một phen, thế này đã rất không tệ rồi.

“Không thành vấn đề, không cần tiễn nữa, dừng bước, có duyên sẽ gặp lại.”

Diệp Vân Phi nói xong lời này, hóa thành một cầu vồng màu trắng rời khỏi Thanh Liên đảo.

Tiễn bước Diệp Vân Phi, Vương Trường Sinh cũng rời khỏi Thanh Liên đảo, tới đất liền. Hắn muốn đi Thiên Điệp bí cảnh thăm đám người Vương Thanh Phong một chút.

...

Thiên Điệp bí cảnh, một ngọn núi cao chọc trời hiểm trở, đỉnh núi tọa lạc một tòa cung điện màu xanh hơn trăm trượng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Thiên Điệp điện”.

Vương Thanh Phong ngồi ở trên chủ tọa, cầm trên tay một khối tinh thạch màu bạc trắng, mặt ngoài màu bạc trắng có một chút đường vân màu vàng.

Vương Ngọc Diễm cùng một thiếu phụ váy vàng dáng người yểu điệu đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

Thiếu phụ váy vàng là đạo lữ Trần Ngọc Đình của Vương Ngọc Diễm, Luyện Hư trung kỳ, Trần Ngọc Đình là từ Huyền Vân giới phi thăng, đáp ở phi linh đài của Vương gia ở đất liền.

Huyền Vân giới không phải giới diện Vương gia khống chế, Hóa Thần trung kỳ có thể phi thăng, Trần Ngọc Đình ở Huyền Vân giới có kẻ thù, kẻ thù ở Huyền Dương giới có chỗ dựa, nàng nhiều lần tìm kiếm tiết điểm không gian thích hợp, phi thăng ở Huyền Linh đại lục, tránh được kẻ thù.

Bạn cần đăng nhập để bình luận