Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6457: Thanh Sơn tiến cấp Thái Ất (1)

Người tế bái tượng Thần Cơ Tiên Quân, chỉ cần không phải kẻ vi phạm pháp lệnh, nguyện vọng không phải quá phận, Thần Cơ Tiên Quân đều sẽ giúp người đó thực hiện, thần dân Triệu quốc đều biết việc này.

“Phù hộ Triệu quốc mưa thuận gió hòa, thần dân Triệu quốc ta đời đời kiếp kiếp cung phụng hương khói.”

Văn võ bá quan quỳ xuống theo, dập đầu thật mạnh.

Cách hơn mười dặm, một nam một nữ đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, trên quần áo bọn họ đều có thể nhìn thấy một hình hoa sen màu xanh.

“Hàng năm đều muốn mưa thuận gió hòa, thật phiền toái.”

Một nam tử áo xanh nói.

“Chỉ là muốn mưa thuận gió hoà còn tốt, cái này còn dễ dàng thỏa mãn, chỉ sợ loại đòi có cơ duyên lớn kia.”

Nữ tử cười nói.

Vương gia mang số lượng tín đồ tế bái tượng Thần Cơ Tiên Quân coi thành đánh giá hiệu suất công việc, tín đồ càng nhiều, đánh giá hiệu suất công việc càng lớn, tộc lão Hương Hỏa đường công lao càng lớn, công lao của chi nhánh đó cũng càng lớn.

“Cái này đúng rồi, nguyện vọng của phàm nhân còn dễ dàng thỏa mãn, nguyện vọng của người tu tiên thì không dễ dàng thỏa mãn.”

Nam tử áo xanh nói.

Tiên giới, linh giới cùng phàm giới, giới diện có lượng lớn tộc nhân Vương gia, sẽ cung phụng tượng Thần Cơ Tiên Quân, tộc nhân Hương Hỏa đường giúp bộ phận tín đồ thỏa mãn tâm nguyện, hấp dẫn càng nhiều tín đồ hơn tế bái.



Thời gian cực nhanh, ba vạn năm thời gian trôi qua.

Thiên Thần hải vực, một đạo độn quang vàng óng xuất hiện ở phía chân trời xa xa, lóe lên một cái rồi dừng lại, hiện ra một chiếc thuyền rồng lóe ra hào quang vàng óng, một đội tu sĩ đứng bên trên, cầm đầu là Thượng Quan Phi Nguyệt.

Nàng một lần này đến Thiên Thần hải vực, tính thu mua một lô tài nguyên tu tiên chỉ Thiên Thần hải vực có, thuận tiện làm quen với Vương Vĩnh Thiên một lần.

Vương Vĩnh Thiên là gia chủ Vương gia, rất ít rời khỏi Thiên Thần hải vực.

“Phi Nguyệt lão tổ, có người tới đây, hẳn là người Vương gia.”

Một tộc nhân nhắc nhở.

Một đạo độn quang màu lam xuất hiện ở phía chân trời xa xa, không qua bao lâu, độn quang màu lam dừng lại, độn quang thu liễm, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu lam, một đội tu sĩ Vương gia đứng bên trên, cầm đầu là một thiếu phụ váy lam dáng người đầy đặn.

“Vãn bối Vương Mậu Dao bái kiến Thượng Quan tiền bối.”

Thiếu phụ váy lam nhún người thi lễ, khách khí nói.

“Ta là tới bái phỏng gia chủ các ngươi, không biết có tiện hay không?”

Thượng Quan Phi Nguyệt mỉm cười nói.

“Tiện, mời tiền bối theo ta.”

Vương Mậu Dao ở phía trước dẫn đường, dọc đường, bọn họ đụng tới không ít tu sĩ tuần tra.

“Vương tiểu hữu, có chuyện gì sao? Sao ở ngoại vi bố trí nhiều cao thủ như vậy?”

Thượng Quan Phi Nguyệt nghi hoặc nói.

“Ta cũng không rõ, ta chỉ là phụng mệnh làm việc.”

Vương Mậu Dao nói.

Không đến thời gian một chén trà, bọn họ dừng lại, phía trước xuất hiện một hòn đảo diện tích cực lớn, trên đảo các dãy núi liên miên không dứt, cổ thụ che trời, kỳ hoa khắp nơi, tiên hạc bay lượn trên bầu trời, linh viên (vượn) trêu đùa ở trong núi rừng, có thể nhìn thấy lượng lớn kiến trúc, hoặc ở bên vách núi, hoặc tọa lạc trong thung lũng, hoặc thành lập ở trên hồ nước.

Bọn họ có thể nhìn thấy lượng lớn tu sĩ Vương gia, hoặc khống chế linh cầm ra ngoài, hoặc cưỡi mây đạp gió, tốp năm tốp ba.

Vương Xương Minh bay tới, khách khí nói: “Thượng Quan tiên tử đại giá quang lâm, đi, chúng ta đến Nghênh Khách sảnh tán gẫu.”

Vương Xương Minh dẫn theo Thượng Quan Phi Nguyệt đến Nghênh Khách sảnh, Vương Mậu Dao phụ trách an trí tu sĩ khác của Thượng Quan gia.

“Thượng Quan tiên tử chờ một lát, gia chủ đi xử lý một việc quan trọng, tạm thời không thoát thân được, chúng ta nói chuyện trước.”

Vương Xương Minh giải thích.

“Việc quan trọng? Là gặp phiền toái gì phải không? Nếu cần Thượng Quan gia chúng ta hỗ trợ, cứ mở miệng.”

Thượng Quan Phi Nguyệt nói, Vương gia thời gian quật khởi tương đối ngắn, bây giờ Thượng Quan gia hỗ trợ, tương đương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu Vương gia binh hùng tướng mạnh, Thượng Quan gia lại ra tay giúp chỉ là dệt hoa trên gấm.

“Nếu có cần, chúng ta nhất định mở miệng.”

Vương Xương Minh mỉm cười nói.

Vương Thanh Sơn và Vương Mạnh Bân đồng thời đưa tới lôi kiếp, đang độ kiếp, Vương Vĩnh Thiên đi qua xem xét, đồng thời phái ra lượng lớn tu sĩ cảnh giới, còn mời Nam Cung Ngọc Lãng tới hộ pháp, bảo đảm không có sơ suất.

Đông Ly đảo, Vương Vĩnh Thiên và Nam Cung Ngọc Lãng đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, nhìn về phía mây sét sáu màu trên bầu trời.

Theo một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từng đạo tiên lôi sáu màu thô to đánh xuống, lao thẳng đến một thung lũng nhỏ ba mặt là núi.

Tiếng sấm sét không ngừng, lôi quang sáu màu bao phủ thung lũng, sóng khí như thủy triều.

“Pháp tắc đại thành, Vương gia các ngươi người tài ba không ít nha.”

Nam Cung Ngọc Lãng tán dương.

Kim Tiên pháp tắc đại thành, trùng kích Thái Ất Kim Tiên, lôi kiếp đều là tiên lôi sáu màu, Kim Tiên pháp tắc tiểu thành trùng kích Thái Ất Kim Tiên cũng không có đãi ngộ này.

Nam Cung Ngọc Lãng lúc ở Kim Tiên kỳ, chỉ tu luyện thành chân linh đỉnh phong, chưa thể pháp tắc đại thành, cho dù là Nam Cung tiên tộc, Kim Tiên kỳ đã mang pháp tắc tu luyện đến đại thành, đã tính là tộc nhân ưu tú, muốn trở thành tộc nhân tinh nhuệ, còn cần tu luyện thành chân linh đỉnh phong.

Vương Trường Sinh ở Kim Tiên kỳ đã tu luyện pháp tắc đến đại thành, hắn luận bàn với đệ tử Thái Bạch kiếm tông, tin tức đã sớm truyền ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận