Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6260: Đoạt thức ăn miệng cọp (1)

Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng đứng hạng ba Tiên Trùng Bảng, không có thân thể, luôn là hồn thể, sở trường thần hồn công kích. Khác với Vực Ngoại Thiên Ma, hồn trùng vĩnh viễn là hồn thể, có thể cắn nuốt tinh hồn sinh linh khác lớn mạnh bản thân, cũng có thể tạm trú ở một thân thể, khống chế thân thể hoạt động, có chút tương tự với Tử Phách Khống Thi Trùng. Khác biệt là, Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng không thể thi triển thần thông của sinh linh sống nhờ, mà Tử Phách Khống Thi Trùng có thể thi triển thần thông của sinh linh sống nhờ. Tử Phách Khống Thi Trùng rời khỏi kí chủ, thực lực cũng không mạnh, cần kẻ nuôi dưỡng mạnh mẽ, mà Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng thực lực rất mạnh, nó có thể sống nhờ ở trên thân thể thần hồn câu diệt, bản thể rất mạnh, bằng không sẽ không đứng hạng ba Tiên Trùng Bảng. Tiên Trùng Bảng liệt kê hơn vạn loại tiên trùng, Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng đứng hạng ba khẳng định không đơn giản.

Vương Thanh Linh vốn định bồi dưỡng Hóa Huyết Điệp, bây giờ đã có Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng, nàng tự nhiên chọn Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng.

“Nhiều năm như vậy sao còn chưa ấp nở?” Vương Mộng nghi hoặc nói.

“Cửu Tinh Phệ Hồn Trùng không giống với linh trùng khác, cần hấp thu đủ tinh hồn lực mới có thể ấp nở, không phải ngâm ở trong Huyền Hồn Tiên Thủy thì có thể ấp nở, nhắm chừng lúc vừa đạt được quả trứng này, sinh cơ quá yếu, cần ngâm ở trong Huyền Hồn Tiên Thủy.”

Vương Thanh Linh đoán.

Nàng lấy ra một cái hộp ngọc màu đen, cất quả trứng vào, dán lên một tấm bùa màu bạc, thu vào trong vòng tay trữ vật.

Nàng lấy ra một bộ trận pháp và tiên khí, di chuyển đi cây Huyền Hồn Tiên Đào, sau khi xác nhận không bỏ sót, lúc này mới đi ra ngoài.

Sau khi xuống núi, bốn người bọn Vương Thanh Linh đi về phía một mảng rừng trúc màu đỏ nơi xa.

Một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, chân núi có một hang núi lớn cả trượng, cửa hang bị một màn hào quang năm màu dày đặc chặn lại. Mộ Dung Thiên Báo cùng một thanh niên áo đỏ dáng người cao gầy đang công kích màn hào quang năm màu.

Hai nắm đấm Mộ Dung Thiên Báo đánh lên màn hào quang năm màu, truyền đến hai tiếng vang trầm, màn hào quang năm màu lõm xuống, rất nhanh khôi phục bình thường.

“Xem ra thật là động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên, nơi này hoang vắng như vậy, hẳn là không phải dân bản xứ Càn Khôn khư, quá nửa là kẻ tầm bảo tiến vào Càn Khôn khư.”

Mộ Dung Thiên Báo phân tích.

“Hai người chúng ta liên thủ cũng không cách nào phá trận, xem ra phải đợi lão tổ tông tới đây mới được.”

Thanh niên áo đỏ nói.

Một đồng tộc bị cấm chế giết, hai người bọn họ thật không dễ gì mới tới nơi này, không thể phá đi cấm chế.

Mộ Dung Thiên Báo gật gật đầu, nhìn về phía xa, cười nói: “Lão tổ tông tới rồi.”

Hai đạo độn quang từ nơi xa bay tới, sau khi lóe lên một cái, đáp trên mặt đất, hiện ra bóng người Mộ Dung Nhất Long cùng Đỗ Yên.

“Sao chỉ hai người các ngươi? Người khác đâu?” Mộ Dung Nhất Long nhíu mày nói.

Mộ Dung Thiên Báo trả lời tình hình thực tế, Mộ Dung Nhất Long thở dài một hơi, nói: “Chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt, liên thủ phá cấm, hy vọng có thứ tốt đi!”

“Vận khí các ngươi không tốt, vận khí của chúng ta rất tốt.” Một thanh âm nữ tử lạnh như băng vang lên.

Vừa dứt lời, một con hỗn độn thú bảy màu ngoại hình giống chim cắt từ nơi xa bay tới.

Sắc mặt Mộ Dung Nhất Long lạnh lùng, muốn ra tay, hắn nhíu mày, nói: “Cẩn thận lòng đất.”

Nắm tay phải của hắn nở rộ hào quang màu đỏ, trào ra một ngọn lửa màu đỏ, tung một cú đấm.

Ầm ầm ầm, nắm đấm khổng lồ màu đỏ đập trên mặt đất, mặt đất chia năm xẻ bảy, một mảng lửa màu đỏ lan tràn ra, mặt đất xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Trên lưng Mộ Dung Thiên Báo mọc ra một đôi cánh chim màu vàng, trải rộng vô số hồ quang màu vàng, nhẹ nhàng vỗ một cái, biến mất khỏi chỗ cũ. Thanh niên áo đỏ đang muốn tránh đi, mặt đất lại sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, mặt đất nổ tung, bụi đất bay lên, một vòng sáng màu vàng thổi quét ra, va chạm vào hộ thể linh quang của thanh niên áo đỏ, hộ thể linh quang nháy mắt hóa đá, sau đó tan vỡ. Vòng sáng màu vàng lướt qua thân thể thanh niên áo đỏ, thanh niên áo đỏ lập tức biến thành một pho tượng hình người bằng đá, pho tượng chia năm xẻ bảy, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một ngọn lửa màu đỏ thô to từ trên trời giáng xuống, đánh trúng Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Nguyên Anh cỡ nhỏ sau khi phát ra một tiếng hét thảm, hóa thành tro bụi. Một con hỗn độn thú bảy màu loại hình thú nhân từ lòng đất chui ra, ánh mắt lạnh như băng.

“Muốn chết.”

Mộ Dung Nhất Long mặt đầy sát khí, tay phải chợt hiện ra hào quang màu đỏ chói mắt, tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu đỏ bắn ra, mang theo nhiệt độ cao khủng bố, lao thẳng đến hỗn độn thú bảy màu.

Mộ Dung Thiên Báo và Đỗ Yên không nhàn rỗi, ra tay công kích một con hỗn độn thú bảy màu khác.

Chân phải hỗn độn thú bảy màu loại hình thú nhân hung hăng giẫm xuống đất một cái, đất hóa thành cát, cuồng phong càn quét, vô số hạt cát màu vàng phóng lên trời, ngưng tụ thành một bức tường đất màu vàng thật lớn, che ở trước người.

Nắm đấm khổng lồ màu đỏ đánh lên tường đất màu vàng, tường đất màu vàng nháy mắt nổ tung.

Ba người bọn Mộ Dung Nhất Long hoặc thúc giục pháp tắc, hoặc thi triển thuật biến hóa, hoặc khống chế tiên khí công kích hai con hỗn độn thú bảy màu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận