Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2688: Thanh Liên tiên lữ đuổi tới, bình ổn chiến loạn (1)

Chính thanh Thanh Ly kiếm hoá thành chín đạo thanh quang nghênh đón.

Tiếng nổ oành đùng đùng, cự trảo màu vàng tứ phân ngũ liệt.

Kiên quang độn ảnh toa bay về phía trước, chín thanh Thanh Ly kiếm cũng theo sát phía sau.

Vương Thanh Sơn phát hiện nơi này áp chế thần thức càng nghiêm trọng, phía sau có yêu thú bậc năm truy kích. Hắn cũng không nghĩ được nhiều, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Không qua bao lâu, Kiền quang độn ảnh toa ngừng lại. Phía trước là một mảng hoang nguyên rộng lớn khôn cùng, mặt đất gồ ghề. Có thể nhìn thấy hơn mười cái hố lớn, còn có mấy khối hài cốt hình người bên trong.

Thần thức của hắn cảm ứng được một trận cấm chế dao động mãnh liệt. Hiển nhiên nơi này có cấm chế mạnh mẽ.

Hắn thả ra hai con phi ưng khôi lỗi thú, khống chế chúng nó bay về phía trước.

Chúng nó vừa bay được mấy trăm trượng, trời cao đã truyền đến từng trận lôi thanh đinh tai nhức óc. Mấy đạo tia chớp thô to màu bạc ngắt ngang qua phía chân trời, bổ về phía hai con phi ưng khôi lỗi thú.

Một trận nổ qua đi, hai con phi ưng khôi lỗi thú hoá thành một đống kim loại sứt mẻ, rơi tán loạn trên mặt đất.

Vương Thanh Sơn chau mày, lộ vẻ do dự. Phía sau truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định vô cùng. Trên tay hắn vẫn còn một viên Minh nguyệt châu và một tấm phù triện bậc năm. Nhưng có Bạch Linh Nhi bên người hắn, nếu muốn đánh, hắn khó mà bảo vệ Bạch Linh Nhi. Vương Thanh Sơn suy xét kĩ, tính xông vào một lần. Nếu thật sự không được, hắn lại lui về.

Hắn bấm niệm pháp quyết, chín thanh Thanh Ly kiếm nở rộ ra thanh quang chói mắt. Hoá thành chín đoá hoa sen thanh quang lập loè, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Hai người bay về phía trước.

Oành đùng đùng!

Từng tiếng gầm rú thật lớn từ trên cao truyền đến, mấy đạo tia chớp thô to cắt ngang chân trời, bay thẳng đến chỗ bọn họ.

Kiền quang độn ảnh toa linh quang đại trướng, tránh được mấy đạo tia chớp màu bạc. Nhưng giống như chọc phải tổ ông vò vẽ, hơn mười tia chớp màu bạc thô to cắt ngang chân trời, bổ về phía bọn họ.

Điện thiểm lôi minh, Vương Thanh Sơn ôm Bạch Linh Nhi khống chế Kiền quang độn ảnh toa phi nhanh về phía trước, tránh né tia chớp màu bạc. Có đôi khi tránh không khỏi, tia chớp màu bạc bổ trên lên hoa sen, hoa sen màu xanh chớp động hẳn lên.

Bạch Linh Nhi cắn chặn đôi môi đỏ mọng, trong mắt đẹp hiện lên chút dị sắc.

Lúc này, cự ếch màu vàng đã đuổi tới. Nó nhìn về tia chớp màu bạc ở trên trời cao, phát ra vài tiếng rống quái dị. Trơ mắt nhìn Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi biến mất bên trong hoang nguyên.

Hai canh giờ sau, Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi vẫn chưa thể rời khỏi hoang nguyên. Cùng với một tiếng nổ, chín đoá hoa sen màu xanh hoá thành chín thanh phi kiếm thanh quang lập loè, linh quang ảm đạm.

Trời cao truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, mấy chục tia chớp màu bạc đánh xuống.

“Vương đạo hữu, thu hồi bản mạng phi kiếm của ngươi đi! Ta dùng yêu đan có thể ngăn cản một đoạn thời gian.”

Bạch Linh Nhi vừa nói vừa mở miệng. Một viên yêu đan trắng như tuyết bay ra, chuyển động trên đỉnh đầu bọn họ. Một mảng bạch quang nhu hoà hiện lên giữa không gian trống rỗng, che kín bọn họ.

Nếu là pháp bảo phòng ngự thông thường, cản bản không chống cự được bao lâu.

Vương Thanh Sơn thu hồi chín thanh Thanh Ly kiếm linh quang ảm đạm. Bấm pháp quyết thúc giục, Kiền quang độn ảnh toa đẩy nhanh tốc độ.

Tốc độ của Kiền quang độn ảnh toa rất nhanh. Cho dù như thế, vẫn có tia chớp bổ lên trên bạch quang, giống như cát hoà vào biển lớn, biến mất vô tung vô ảnh.

Sau nửa canh giờ, phía trước là một mảng rừng rậm xanh um tươi tốt, không hề có tia chớp đánh xuống.

Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết, Kiền quang độn ảnh toa chậm rãi tiếp đất. Nội đan của Bạch Linh Nhi hoá thành một đạo độn quang, nhập vào miệng nàng biến mất không thấy.

Ngay sau đó, thân thể Bạch Linh Nhi sáng lên một trận bạch quang. Nàng chợt biến thành một con tam vĩ linh hồ lông như tuyết trắng.

Bạch Linh Nhi sử dụng huyết mạch bí thuật, lại sử dụng nội đan ngăn cản cấm chế. Chân nguyên hao tổn nghiêm trọng, không thể hoá thành hình người. Lần trước loại tình huống này là bị Vương Thanh Sơn đả thương.

Tam vĩ linh hồ ngất đi, mặc cho Vương Thanh Sơn cố gắng câu thông thế nào cũng không tỉnh lại.

Vương Thanh Sơn nhíu đầu mày, trước tìm một chỗ đặt chân, chờ Bạch Linh Nhi tỉnh lại rồi tính sau.

Hắn nhìn về phía toà cự phong phía xa xa, sử dụng Kiền quang độn ảnh toa bay về hướng đó.

Một toà cự phong nguy nga tráng lệ, tại đỉnh núi, một quảng trường rộng lớn mọc đầy rêu xanh. Có một toà cự tháo cao hơn trăm trượng sừng sững ở trung tâm quảng trường. Trên thân tháp có khắc ba chữ cái to “Cuồng phong tháp”. Linh quang lưu chuyển không ngừng, phù văn chớp động.

Tầng hai, Tử Nguyệt tiên tử ngồi xếp bằng trên một đài đá hình tròn cao hơn mười trượng, sắc mặt tái nhợt. Viên hầu khôi lỗi thú vẫn không nhúc nhích, một cái màn hình màu xanh nhạt che kín cả đài đá hình tròn.

Năng lượng của khôi lỗi thú đã cạn hết, Tử Nguyệt tiên tử không còn chút pháp lực nào. Căn bản không có biện pháp lấy thượng phẩm linh thạch ra từ trữ vật giới để thay.

Nếu không có người đến đây, Tử Nguyệt tiên tử chỉ có thể chết già ở nơi này.

Sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử tràn đầy tuyệt cọng, mất đi pháp lực của Nguyên Anh tu sĩ, nàng hiện không khác gì phàm nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận