Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1923: Mệnh lệnh của Vạn Kiếm môn (1)

“Bái kiến lão tổ tông.”

Vương Anh Kiệt bọn mấy trăm tu sĩ trăm miệng một lời, khom mình hành lễ, trên mặt mỗi người tràn đầy cung kính.

“Các ngươi đều hẳn là biết chúng ta đến từ Đông Hoang Thanh Liên sơn trang, trước kia là bận phát triển, tu sĩ cấp cao quá ít, chúng ta mới chưa xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, bây giờ gia tộc chúng ta đã khác xưa, ta tính đưa các ngươi về Đông Hoang, xây dựng lại Thanh Liên sơn trang.”

Vương Thanh Sơn vừa dứt lời, các tu sĩ xôn xao một trận, bọn họ nhìn nhau, bọn họ cũng không biết, nhiệm vụ chuyến này thế mà lại là quay về Đông Hoang xây dựng lại Thanh Liên sơn trang.

Nói thật, bọn họ những người này đều là lớn lên ở Nam Hải, Thanh Liên sơn trang đối với bọn họ mà nói càng nhiều là một đại danh từ, bọn họ biết được Vương Thanh Sơn muốn xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, cảm xúc biến hóa không lớn.

Nhìn thấy biểu cảm mờ mịt trên mặt các tộc nhân này, ý tưởng xây dựng lại Thanh Liên sơn trang của Vương Thanh Sơn càng thêm kiên định. Lúc này mới qua hai trăm năm, nếu là thời gian dài hơn nữa, nhắm chừng rất nhiều tộc nhân đều quên tổ tiên bọn họ xuất thân Đông Hoang Thanh Liên sơn trang, ngay cả gốc rễ của mình cũng không rõ, gia tộc này có sức ngưng tụ gì.

Biết gốc gác mình ở nơi nào, lòng nghĩ về một chỗ, lực dùng vào một chỗ, đây mới là gia tộc.

Hắn nâng tay, một luồng ánh sáng màu xanh bắn ra, hóa thành một con thuyền khổng lồ màu xanh dài hơn trăm trượng, lơ lửng giữa không trung, trên thân thuyền có khắc mấy đóa hoa sen màu xanh, linh quang lấp lánh.

“Theo ta trở về Đông Hoang, xây dựng lại Thanh Liên sơn trang.”

Vương Thanh Sơn tung người bay đến con thuyền khổng lồ màu xanh, tu sĩ khác theo sát sau đó.

“Trở về Đông Hoang, xây dựng lại Thanh Liên sơn trang.”

Các tu sĩ trăm miệng một lời hô to.

Hào quang màu xanh chợt lóe, con thuyền khổng lồ màu xanh xé gió chạy đi, không qua bao lâu, con thuyền khổng lồ màu xanh biến mất ở phía chân trời.

...

Vạn Quỷ hải vực, di chỉ Trấn Hải tông.

Một ngọn núi xanh biếc cao ngất trong mây, Vương Thiên Kỳ đứng ở đỉnh núi, nhìn một đám mây sấm sét thật lớn trên bầu trời.

Từng tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía thung lũng nào đó trồng đầy kỳ hoa dị thảo, một màn sét màu bạc bao phủ thung lũng, tiếng nổ không ngừng nghỉ, lôi quang lóe ra.

Mấy năm nay, Vương gia không ngừng di chuyển nhân thủ tới di chỉ Trấn Hải tông, trước mắt di chỉ có hai ngàn một trăm ba mươi lăm người tu tiên, năm tu sĩ Kết Đan, hai trăm hai mươi lăm tu sĩ Trúc Cơ, ba ngàn năm trăm bảy mươi hai người phàm.

Di chỉ Trấn Hải tông bây giờ là một nơi sản sinh tài nguyên tu tiên, gieo trồng linh dược, chăn nuôi linh ngư, rèn binh khí cùng con rối thú, đảo rất lớn, chứa hơn năm ngàn người không có vấn đề gì, có chút phiền phức là, tốc độ sinh sản của người phàm quá nhanh.

Linh điền đều là lấy để gieo trồng linh dược, bộ phận nhỏ lấy để gieo trồng linh cốc, trên đảo không có bao nhiêu ruộng đất dư thừa, người phàm chủ yếu ăn linh cốc cấp thấp, nhưng người phàm không làm được chuyện gì, kiến trúc trên đảo sửa chữa lại một lần, chỉ có thể để người phàm làm một ít chuyện đủ khả năng, cho dù như thế, vẫn có rất nhiều người phàm không có chuyện gì, bọn họ rảnh rỗi liền sinh con, số lượng người phàm càng ngày càng tăng.

Bọn họ đều là hậu nhân của tu sĩ trên đảo, bởi vì một ngày ba bữa đều dùng ăn linh cốc cấp thấp, thân thể tương đối tốt, tốc độ sinh sản cũng rất nhanh.

Dựa theo Vương Thiên Kỳ nhắm chừng, không cần tới trăm năm, số lượng người phàm liền có thể đột phá một vạn, những người phàm này đều là hậu nhân của tu sĩ trên đảo, có người tu tiên cá biệt có hơn ba mươi đứa cháu nội, lượng lớn người phàm và người tu tiên ở lẫn với nhau, dẫn tới một bộ phận tu sĩ vô tâm tu luyện, cả ngày chạy đi chỗ ở của người phàm.

Vương Thiên Kỳ nghiêm trị mười mấy người, lúc này mới ngăn được bầu không khí không tốt này. Tiên phàm có khác biệt, nhưng thăm nom hậu nhân là thường tình con người, Vương Thiên Kỳ không có khả năng không cho người tu tiên thăm hậu nhân của mình, chỉ có thể khống chế số lần bọn họ thăm hậu nhân.

Nàng phái Vương Anh Kiệt báo cáo với gia tộc, phái người đưa những người phàm này đi, nhưng mấy năm trôi qua, gia tộc còn chưa có bất cứ phản ứng gì. Vương Thiên Kỳ một mực nán lại ở di chỉ Trấn Hải tông, nàng cũng không biết bởi vì Chu Tư Hồng đạt được một món thông thiên linh bảo, các hải vực giới nghiêm, lúc này vận chuyển người phàm rời khỏi không phải cử chỉ sáng suốt.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám mây sấm sét tan đi, Vương Thiên Kỳ hóa thành một độn quang màu lam, bay về phía thung lũng.

Trong thung lũng một mảng hỗn độn, kỳ hoa dị thảo sinh trưởng ở trong thung lũng biến mất hết, một luồng hào quang màu xanh từ trong một mảng tường đổ ngói vỡ bay ra, là một thiếu nữ váy xanh mi thanh mục tú. Sắc mặt của nàng tái nhợt, trên người tản mát ra một luồng linh áp mạnh mẽ, hiển nhiên là tu sĩ Kết Đan.

Vương Mậu Khanh, một trong thập bát anh.

Di chỉ Trấn Hải tông xem như Vương gia thứ hai, có cơ chế bồi dưỡng nhân tài của mình.

“Cháu bái kiến lão tổ tông.”

Vương Mậu Khanh cúi người hành lễ, vẻ mặt có chút kích động.

Nàng là một đám tộc nhân Vương gia tiến vào di chỉ Trấn Hải tông tu luyện sớm nhất, lần đầu tiên Kết Đan thất bại, bây giờ là lần thứ hai trùng kích Kết Đan kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận