Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1735: Trần Hoành Quang (1)

Vương Thanh Linh nói lời cảm tạ. nhận lấy bức Vạn tiên luận đạo này.

“Vương phu nhân, Vương đạo hữu. Đại hội luận đạo cũng gần xong rồi, các ngươi khó có được đến Đại Yến vương triều một lần. Tại hạ đêm nay thiết yến ở Kim trúc lâu mời hai vị đạo hữu. Mong tằng hai vị đạo hữu sẽ đến tham gia.”

Hồ Bân dùng một loại giọng điệu thân thiện nói.

“Được, chúng ta nhất định tới đúng giờ.”

Vương Thanh Linh đáp ứng, nàng cũng muốn kết giao với vài vị đồng đạo.

Vương Thu Minh muốn nói lại thôi, tựa như có điều khó mở miệng.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Nguyên Anh tu sĩ tuyên bố đại hội luận đạo chấm dứt. Chúng tu sĩ rời đi, ai về nhà nấy.

Trở lại chỗ ở, Vương Thu Minh lấy ra lá trà pha trà, hai người phẩm trà nói chuyện phiếm.

“Thập cô, giao lưu với nhiều đạo hữu như vậy, ta có cảm giác bình cảnh đã buông lỏng, ngươi thì sao?”

Vương Thu Minh uống một ngụm trà, có chút hưng phấn nói.

“Ta vẫn như cũ. Tu tiên giới Trung Nguyên có mọt sách nhiều, bọn họ giảng thi từ ca phú, ta căn bản không có hứng thú. Ta tính tiếp đến đi Mộ Dung vương tộc, theo chân bọn họ trao đổi khu trung ngự thú thuật.

Vương Thanh Linh không có hứng thú đối với thi từ ca phú. Nhưng xuất phát từ lễ phép, nàng không tiện biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, kiên trì nghe tiếp.

Những nho sinh này mở miệng đóng miệng toàn là chữ nghĩa. Vương Thanh Linh thực sự không cảm thấy hứng thú, tính tiếp tục đi Mộ Dung vương tộc.

Mộ Dung vương tộc am hiểu khu trùng ngự thú, Vương gia và Mộ Dung vương tộc có hợp tác làm ăn. Quan hệ giữa hai nhà cũng không tồi. Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh bái phỏng Mộ Dung vương tộc, danh chính ngôn thuận.

Vương Thu Minh gật đầu nói: “U Nguyệt châu không có truyền tống trận nối thẳng đến Sùng Châu. Cũng may Thập cô có Ô tước bậc ba, hẳn là không tốn bao nhiêu thời gian. Cũng không biết tổ phụ và tổ mẫu thế nào rồi.”

Bọn họ mấy năm nay ở tu tiên giới Trung Nguyên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở lại Bắc Cương. Cửu U tông dù sao cũng là đại phái đệ nhất Bắc Cương, trong lòng Vương Thu Minh tràn ngập lo lắng.

Trên thực tế, qua điều tra hung thủ có đề cập đến tâm ma, thời điểm Vương Trường Sinh và Uông Như Yên kết anh, Vương Thanh Chí thành tâm ma của bọn họ, khóc kể bảo bọn họ không để ý tới mình. Đám người Vương Thanh Linh ngày sau tiến vào Nguyên Anh kỳ, có khả năng cũng sẽ gặp phải tâm ma như vậy. Cũng không có cây Tam nguyên định linh hương thứ hai. Cho dù có Tam nguyên định linh hương thật, cũng chưa chắc có thể vượt qua tâm ma, tâm ma vì nhân mà định.

Điều tra rõ hung thủ trước thời điểm kết anh, bọn họ cũng có được một chút lợi ích, có thể làm suy yếu uy lực của tâm ma. Đối với thời điểm bọn họ kết anh nhất định sẽ có giúp sức. Nếu không như vậy, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không mạo hiểm đến Bắc Cương. Bọn họ muốn tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, nhanh nhất cũng phải mất năm trăm. Nếu vận khí không tốt, dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ mấy trăm năm cũng là chuyện có khả năng. Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường, Vương Thu Minh, Vương Thanh Thiến có tu vi không thấp. Tu luyện đến Kim Đan tầng chín không cần tới trăm năm.

“Yên tâm đi! Cửu thúc Cửu thẩm lực thực không tồi. Từ lúc bọn họ kết anh tới nay, cũng không phải chưa từng gặp phải cường địch, không phải vẫn tốt đó sao? Bọn họ sẽ không có việc gì, chúng ta không cần bận tâm.”

Vương Thanh Linh mở miệng an ủi. Nàng cũng rất lo lắng cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Chỉ là làm trưởng bối, nàng phải trấn an Vương Thu Minh.

“Thập cô nói đúng, hy vọng là do ta nghĩ nhiều!”

Vương Thu Minh cười khổ nói, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lên tiếng: “Cũng không biết tên ma đầu kia bị giết hay chưa. Nếu hắn chưa chết, chúng ta xuất hành nên cẩn thận một chút.”

Hơn mười năm trước, nhiều vị ma tu mở ra phong ấn cấm địa, tiến vào bí cảnh tầm bảo. Không cẩn thân thả ra một ma đầu Nguyên Anh kỳ. Ma đầu diệt giết nhiều vị Nguyên Anh tu sĩ để luyện ma công. Đại Yến vương triều phái ra trọng binh truy bắt ma đầu này. Đồng thời triển khai thanh tra, truy bắt ma tu khắp nơi.

Vương Thanh Linh gật đầu rồi nói: “Hẳn là chạy không được! Nghe nói Chỉ huy sứ của Vạn tiên ti tự mình xuất động. Nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ta lo lắng Thiên Văn, hắn nhậm chức ở Vạn tiên ti, quanh năm truy bắt ma tu. Hy vọng hắn không xảy ra việc gì!”

...

Bạch Lộ châu nằm phía đông Đại Yến vương triều, con sông lớn thứ hai của Đại Yến vương triều là Bạch Hoa giang xuyên qua toàn bộ Bạch Lô châu, còn có không ít nhánh sông nhỏ. Giao thông đường thuỷ mười phần phát đạt, hàng năm có lượng lớn thương lữ đi qua nơi này, xúc tiến nơi này làm ăn phát triển.

Bạch Tượng sơn mạch ở tây bắc Bạch Lộ châu, bởi vì ở đây sinh trưởng lượng lớn bạch tượng thụ nên được gọi là Bạch Tượng sơn mạch.

Một đạo độn quang màu đen xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Một đạo thanh quang và bạch quang đuổi theo ở phía sau.

“Quỷ Sát tán nhân, còn muốn chạy, lưu lại cho ta.”

Một tiếng gầm gừ chấn động mười tám tầng mây chợt vang lên, làm cho người ta nghe xong choáng đầu ù tai. Hư không vặn vẹo biến hình, hiển nhiên là bí thuật nào đó.

Tốc độ của độn quang màu đen chợt chậm lại, lộ ra một ông lão áo bào đen dung mạo âm hiểm. Sắc mặt hắn tái nhợt, trên người tản mát ra một cỗ khí tức âm lãnh, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu chợt sáng lên một trận linh quang chói mắt màu trắng. Hoá thành một tấm bia đá màu trắng cao hơn trăm trượng, cả vật thể có linh quang lưu chuyển không ngừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận