Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3461: Đoàn Thông Thiên bảo vệ con gái

Trên tay lão nắm một cây mạch đao* lấp lánh hào quang màu xanh, trên chuôi đao có khắc một con mãng xà màu xanh cỡ nhỏ. Trên thân đao có khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, linh khí kinh người, hiển nhiên là thông thiên linh bảo.

* mạch đao: 1 loại đao có phần tay cầm rất dài

Khí tức ông lão áo bào xanh so với ông lão áo bào đỏ còn mạnh hơn, hiển nhiên là tu sĩ Luyện Hư trung kỳ.

Không gian trên đỉnh đầu ông lão áo bào xanh có một hư ảnh thanh đao khổng lồ, mũi nhọn thanh đao khổng lồ lấp lánh hào quang màu xanh, như thực thể, pháp tướng cô đọng một phần năm.

Trên người lão bao phủ một mảng quầng sáng màu xanh, một ngọn lửa màu đỏ bám trên quầng sáng màu xanh, toát ra từng làn khói.

Mạch đao màu xanh trong tay hắn nở rộ ra linh quang chói mắt, chém về phía ông lão áo bào đỏ, cùng lúc đó, hư ảnh thanh đao khổng lồ chém về phía hư ảnh người khổng lồ.

Ông lão áo bào đỏ phản ứng rất nhanh, há mồm phun ra một đạo hào quang màu đỏ, hóa thành một cây trường đao lấp lánh hào quang màu đỏ, lão vung đao ngăn cản.

“Keng!”

Một tiếng trầm nặng vang lên, hai thanh đao va chạm, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ, trực tiếp chấn vỡ mặt đất phạm vi mấy chục dặm, khói bụi cuồn cuộn.

Hư ảnh thanh đao khổng lồ cùng hư ảnh người khổng lồ va chạm, cũng bộc phát ra những làn sóng khí mạnh mẽ.

Pháp tướng ông lão áo bào xanh cô đọng một phần năm, mà ông lão áo bào đỏ pháp tướng chỉ một phần mười, mà người trước tu vi lại cao hơn ông lão áo bào đỏ, ông lão áo bào đỏ hiển nhiên không phải đối thủ.

Không qua bao lâu, hư ảnh người khổng lồ bị hư ảnh thanh đao khổng lồ chém vỡ nát, ông lão áo bào đỏ phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt hơi tái nhợt.

Hư ảnh thanh đao khổng lồ chém xuống trước mặt, mạch đao màu xanh trong tay ông lão áo bào xanh nở rộ linh quang.

Một tiếng hét thảm qua đi, ông lão áo bào đỏ tách thành hai mảnh, một Nguyên Anh nhỏ bé từ trong thi thể bay ra.

Ông lão áo bào xanh phất tay áo, một quầng sáng màu xanh càn quét ra, bao phủ Nguyên Anh nhỏ bé, thu vào ống tay áo không thấy nữa.

Từ khi ông lão áo bào xanh ra tay, đến tiêu diệt một vị Tinh Hỏa tộc Luyện Hư sơ kỳ, không đến mười hơi thở.

Vẻ mặt Đổng Tuyết Ly có chút phức tạp, mọi người tác chiến độc lập, căn bản không rảnh để ý người khác.

Nàng cũng không quen biết người này, tu vi Luyện Hư trung kỳ, vừa là đao tu, vừa ở thời khắc mấu chốt bảo vệ nàng, chỉ có Đoàn Thông Thiên.

Đoàn Thông Thiên nhắm chừng là sợ bị người ta nhận ra, đã thay đổi dung mạo.

Đổng Tuyết Ly không để ý tới Đoàn Thông Thiên, bay đến bên người Vương Thanh Phong, vẻ mặt đầy quan tâm.

“Phu nhân yên tâm, ta không sao cả.”

Vương Thanh Phong mở miệng an ủi. Ánh mắt hắn nhìn phía ông lão áo bào xanh, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Hắn là?”

Vương Thanh Phong thử hỏi.

Đổng Tuyết Ly gật gật đầu, nói: “Là ông ta, không ngờ ông ta vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta.”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mặt trời màu vàng thật lớn xuất hiện ở trên trời, mơ hồ xen lẫn một đợt tiếng nam tử kêu thảm.

Đổng Tuyết Ly và Vương Thanh Phong không tự chủ được nhìn về phía mặt trời màu vàng, mặt trời màu vàng chợt ngưng tụ, hóa thành một con chim lửa màu vàng, bay vào ống tay áo một thanh niên áo bào vàng dáng người khôi ngô không thấy nữa.

Trên mặt cùng trên cánh tay thanh niên áo bào vàng đều có một chút linh văn màu vàng, tai dài mũi cao, chính là Tinh Hỏa tộc, xem khí tức của hắn, rõ ràng là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.

Kim Dục, một trong các tinh anh của Tinh Hỏa tộc.

Một tiếng nữ tử kêu thảm vang lên, một hư ảnh đầu sư tử thân người nện một nắm đấm ở trên người một thiếu phụ váy vàng dáng người yêu kiều, thân thể thiếu phụ váy vàng nháy mắt nứt toang ra, hóa thành sương máu đầy trời.

Một cái Nguyên Anh nhỏ bé bay ra khỏi cơ thể, một quầng sáng màu vàng quét tới, bao phủ Nguyên Anh nhỏ bé, quấn vào trong miệng một gã Thú Nhân tộc đầu sư tử thân người rồi biến mất.

Trên mặt người này có một chút linh văn màu vàng, trên cánh tay mọc đầy lông màu vàng, còn có một cái đuôi màu vàng to dài, trên người tản mát ra sát khí nồng đậm.

Sư Mông, một trong các tinh anh Thú Nhân tộc, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ.

Lâm Tử Lân sử dụng một cây rìu to lớn lấp lánh hào quang màu vàng kim, chém vỡ nát một bộ xương to lớn cao hơn ba trượng, một ngọn lửa màu vàng thổi quét ra, bao phủ thi cốt, thi cốt hóa thành tro bụi.

Một quầng sáng màu xanh lục bay ra khỏi cơ thể, còn chưa bay ra bao xa, đã bị lưỡi rìu màu vàng đuổi kịp, chém thành hai nửa.

Một hư ảnh người khổng lồ năm màu thật lớn vung bàn tay phải, đánh vỡ nát một hư ảnh người cây, một thiếu phụ váy xanh dáng người thướt tha, làn da màu xanh lục phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt hơi tái nhợt.

Không gian trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một cái ấn tỳ nhỏ năm màu linh quang lấp lánh bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, hóa thành một ấn tỳ khổng lồ chống trời, đập về phía thiếu phụ váy xanh.

Một tiếng nữ tử kêu thảm qua đi, đất rung núi chuyển.

Sau khi ấn tỳ khổng lồ năm màu bay lên, mặt đất hiện ra một cái hố khổng lồ, trong cái hố khổng lồ có một khối tinh thạch lóe ra hào quang màu xanh.

Hai bên đều có thương vong. Nhân tộc bên này có cao thủ, Tinh Hỏa tộc, Thú Nhân tộc bên kia cũng có cao thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận