Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4965: Trấn Hải Viên hiển uy (1)

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, màn nước màu lam nổi lên một đợt gợn sóng, linh quang ảm đạm xuống, như ẩn như hiện, tựa như có thể tán loạn bất cứ lúc nào.

Doãn Phong nhíu mày, trận pháp phòng ngự đảo Thiên Tuyền cũng quá mạnh rồi nhỉ!

Khí tức của hắn nhanh chóng tăng vọt, từ Hợp Thể trung kỳ tăng tới Hợp Thể hậu kỳ, chính là Huyết Nguyên Đại Pháp.

Hắn lấy ra một cây tam xoa kích lóe ra hào quang màu xanh, vung mạnh, cuồng phong gào thét, một cơn lốc màu xanh thổi quét ra, đánh lên màn nước màu lam, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.

Tam xoa kích màu xanh đánh lên màn nước màu lam, màn nước màu lam lõm xuống, linh quang càng thêm ảm đạm.

Trần Lệ bấm pháp quyết, ấn tỳ khổng lồ màu đỏ trào ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, linh quang nở rộ, trầm xuống dưới.

Cùng lúc đó, ba tu sĩ Ngân Sa nhất tộc đều sử dụng Huyết Nguyên Đại Pháp, đề cao tu vi, hơn nữa tăng thêm lực công kích.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, màn nước màu lam chia năm xẻ bảy.

Ấn tỳ khổng lồ màu đỏ đập về phía Vương Ngọc Linh, trên đảo còn có không ít tộc nhân Vương gia.

“Mau rút!” Vương Ngọc Linh vừa hạ lệnh, vừa bấm quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu xanh, hóa thành một lốc xoáy màu xanh phóng lên cao. Một tiếng vang trầm trọng cất lên, ấn tỳ khổng lồ màu đỏ bay ngược đi, nhưng rất nhanh, một lốc xoáy màu xanh thổi quét đến.

Vương Ngọc Linh chưa tránh né, mà là nghênh đón.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, hai lốc xoáy màu xanh va chạm, truyền ra một tiếng nữ tử kêu thê thảm.

Không gian cách mấy chục dặm sáng lên một đạo hào quang màu xanh, hiện ra bóng người Vương Ngọc Linh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy nét hoảng sợ.

Nàng đã dùng mất Thế Kiếp Châu, tránh thoát một kiếp.

Ngân Sa nhất tộc sau khi đạt được Huyết Nguyên Đại Pháp một môn bí thuật này, càng khó đối phó, dù sao bản thể bọn họ là yêu, thân thể tương đối mạnh.

Mấy ngàn quả cầu lửa màu đỏ thật lớn đánh về phía tộc nhân Vương gia, Vương Ngọc Linh há miệng, một cây cờ phướn lóe ra hào quang màu xanh bay ra, hóa thành một cơn lốc màu xanh, chặn những quả cầu lửa màu đỏ này.

Không gian trên đỉnh đầu của nàng nổi lên dao động, một cái móng vuốt chim màu xanh bỗng dưng xuất hiện, chụp về phía thiên linh cái của nàng.

Thân hình Vương Ngọc Linh nhoáng lên một cái, hóa thành một tàn ảnh né tránh móng vuốt chim màu xanh.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm từ trên cao truyền đến, hơn vạn tia sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Vương Ngọc Linh, Vương Ngọc Linh bị một tia sét màu bạc đánh trúng, phát ra một tiếng hét thảm.

Một trận cuồng phong thổi qua, Doãn Phong đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vương Ngọc Linh, trên lưng có một đôi cánh lông vũ màu xanh, mặt đầy sát khí.

Hắn vung tam xoa kích màu xanh, hướng thẳng đến Vương Ngọc Linh.

Một tiếng vang trầm cất lên, hộ thể linh quang của Vương Ngọc Linh tan vỡ, tam xoa kích màu xanh xuyên thủng ngực phải Vương Ngọc Linh.

Tay phải của nàng gắt gao bắt lấy tam xoa kích màu xanh, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn.

Nàng phất tay áo trái, một hạt châu lóe ra hào quang màu vàng óng bắn ra, chính là Canh Kim Lôi Châu.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, một mảng lôi quang màu vàng thật lớn phóng lên trời, bao phủ bóng người Doãn Phong và Vương Ngọc Linh, ngay sau đó, một vầng hào quang màu xanh thật lớn phóng lên cao.

Không qua bao lâu, hào quang màu xanh tan đi, hiện ra bóng người Doãn Phong, ngoài thân hắn có nhiều vết thương khủng bố, nhiều chỗ trên người có thể thấy được xương trắng.

Vương Ngọc Linh sử dụng Canh Kim Lôi Châu ở khoảng cách gần, cùng lúc làm Doãn Phong bị thương nặng, chính mình cũng bị Doãn Phong hủy diệt thân thể, Vương Ngọc Linh trực tiếp tự bạo Nguyên Anh.

Ánh mắt Doãn Phong âm trầm, tu sĩ Vương gia đều là điên cuồng như vậy sao? Cho dù hy sinh bản thân, cũng phải đả thương kẻ địch.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, hơn vạn tia sét màu lam thô to cắt qua bầu trời, đánh về phía bảy người bọn Doãn Phong.

Doãn Phong cả kinh biến sắc, đang muốn tránh đi, một tiếng thú rống phẫn nộ vang lên, vang vọng thiên địa.

Hắn hoảng sợ phát hiện, mình không thể vận dụng một chút pháp lực nào.

Tia sét màu lam đánh lên trên người hắn, Doãn Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm.

Tia sét màu lam đánh lên trên thân yêu thú dưới bậc sáu, yêu thú hóa thành tro bụi.

“Thủy Cương Thần Lôi!” Một cây côn khổng lồ màu lam từ trên trời giáng xuống, nện lên trên đầu Doãn Phong, đầu hắn lõm xuống, vật chất màu đỏ trắng bắn tung tóe.

Một con thanh cưu cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một quầng sáng màu lam bao phủ, thu vào trong một cái hồ lô ngọc màu lam.

Một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, vô số cây gai nhọn màu xanh bắn nhanh đến, lục tục đánh lên hộ thể linh quang của Trần Lệ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.

Vô số đóa hoa màu xanh từ trên trời giáng xuống, trong không khí tràn ngập một hương hoa nồng đậm, những đóa hoa màu xanh này sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành từng lưỡi đao gió màu xanh, hướng thẳng đến sáu người bọn Trần Lệ, bị hộ thể linh quang của bọn họ đỡ hết.

Mặt biển kịch liệt quay cuồng, một con vượn khổng lồ màu lam cao hơn hai mươi trượng xuất hiện ở trên mặt biển, trong tay cầm một cây trường côn màu lam, đập về phía Trần Lệ.

Trần Lệ còn chưa kịp tránh, một tiếng thú rống đinh tai nhức óc truyền vào bên tai, nàng tạm thời không thể điều động pháp lực, chờ nàng khôi phục, cây côn khổng lồ màu lam đã đánh xuyên hộ thể linh quang của nàng, đập nàng thành thịt nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận