Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4331: Kim Cương Trùng bậc bảy (1)

Ngự Lôi Hoàn nở rộ lôi quang, hình thể theo đó tăng vọt, từ trên cao chụp xuống, bao phủ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, hơn nữa nhanh chóng thu nhỏ lại, trói buộc hai người bọn họ cùng một chỗ.

Một đợt tiếng sấm sét từ trên cao truyền đến, một đạo lôi quang thật lớn đường kính trăm trượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Lôi Nhiêm nhíu mày, hư không trên đỉnh đầu nổi lên dao động, hư không chấn động vặn vẹo, phát ra tiếng “Ong ong” trầm đục, một bàn tay to màu lam bỗng dưng hiện lên, mặt ngoài bàn tay có một hình kỳ lân, hình kỳ lân giống như vật còn sống, bôn tẩu ở mặt ngoài bàn tay.

Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ!

Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ còn chưa hạ xuống, hư không phụ cận đã xé rách ra, xuất hiện từng vết rách thô to.

Hư ảnh mãng xà khổng lồ phun ra một làn sóng âm màu bạc, nghênh đón, cùng lúc đó, ngoài thân Lôi Nhiêm nở rộ lôi quang, vô số hồ quang màu bạc tuôn trào ra, đánh về phía Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ.

Ầm ầm ầm, hào quang màu bạc và hào quang màu lam đan xen, sóng khí mạnh mẽ mang hư không đánh rách tả tơi, hiện ra một cái hố đen thật lớn, nhưng hố đen rất nhanh khép lại, mặt đất phụ cận bị sóng khí mạnh mẽ chấn vỡ, khói bụi cuồn cuộn.

Hào quang màu tím lóe lên, một tòa tháp khổng lồ màu tím bỗng dưng hiện lên, đáy tháp phun ra một mảng quầng sáng màu tím, bao phủ Lôi Nhiêm, cuốn hắn về phía trong tháp.

Ngoài thân Lôi Nhiêm trào ra hồ quang màu bạc dày đặc, quầng sáng màu tím giống như tờ giấy, xé rách ra.

Đúng lúc này, một tiếng nam tử quát to tràn đầy trung khí vang lên, lỗ tai Lôi Nhiêm đau đớn vô cùng, có chút choáng váng đầu óc, Tang Sắc và Dịch Hi lộ vẻ mặt thống khổ, đứng cũng đứng không vững, Cổ Tễ trực tiếp chết ngất, mất đi ý thức, mà Bạch Huyễn chỉ nhíu nhíu mày, ảnh hưởng không lớn, trên người hẳn là có bảo vật hộ thân.

Vương Trường Sinh vận dụng Cửu Chuyển Uẩn Thần Đại Pháp, tăng thần thức lên gấp bội, thi triển Trấn Thần Hống lúc này mới có uy lực lớn như vậy.

Tòa tháp khổng lồ màu tím nở rộ linh quang, một lần nữa phun ra một quầng sáng màu tím, thu Lôi Nhiêm vào.

Thừa dịp cơ hội này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xé gió mà đi, tính hội hợp với Lãnh Nguyệt.

Dịch Hi vừa phục hồi tinh thần, một con chim lửa màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh lên hộ thể linh quang của hắn, một ngọn lửa màu trắng lan tràn ra, cả người Dịch Hi hóa thành tượng băng.

Một cây đoản đao lóe ra hào quang màu trắng bay vút đến, chém tượng băng vỡ nát, tinh hồn vừa rời cơ thể, đã bị đoản đao màu trắng chém thành hai nửa.

“Tang phu nhân, ngươi đi chống đỡ bọn họ một lát thời gian, ta giúp Lôi đạo hữu thoát vây. Thanh Liên tiên lữ từng giết hai tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, chỉ dựa vào chúng ta chưa chắc là đối thủ của bọn họ.”

Bạch Huyễn trầm giọng nói.

Tang Sắc gật gật đầu, hóa thành một đạo độn quang đuổi theo.

Lãnh Nguyệt, Liêu Trọng Yến đang làm phép đối phó dị tộc Hợp Thể, tu sĩ Hợp Thể của Tinh Hỏa tộc và Dạ Xoa tộc cộng lại có nhiều tới bốn vị, Lãnh Nguyệt và Liêu Trọng Yến vẫn chưa thể chiếm được tiện nghi, ngược lại bị đè ra đánh.

Tu sĩ Luyện Hư của Tinh Hỏa tộc và Dạ Xoa tộc có hơn trăm người, mà tu sĩ Luyện Hư Nhân tộc cộng lại không đến năm mươi người, số lượng kẻ địch là gấp đôi bọn họ.

Đám người Vương Xuyên Minh cũng chưa chiếm được tiện nghi gì lớn. Tu sĩ Vương gia tốt một chút, có cả bộ Càn Lôi Kính, áp lực thoải mái một chút, con cháu đệ tử Lãnh Diễm phái cùng Liêu gia thì không nhẹ nhàng như vậy.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lửa cháy hừng hực bao phủ pháp tướng Lãnh Nguyệt, một làn sóng âm màu xanh thổi quét tới, pháp tướng của Lãnh Nguyệt tan vỡ.

Lãnh Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi. Một con chim lửa màu vàng ròng đánh tới trước mặt, ngoài thân của nàng nở rộ ra hào quang màu trắng chói mắt, hư không phụ cận xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng.

Chim lửa màu vàng ròng căn bản không chịu ảnh hưởng, đánh lên hộ thể linh quang của Lãnh Nguyệt.

Ầm ầm!

Một mảng ngọn lửa màu vàng bao phủ bóng người Lãnh Nguyệt, một trận gió tanh thổi qua, Ba Ân đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lãnh Nguyệt, há mồm phát ra một tiếng quát bén nhọn chói tai, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra, đánh lên hộ thể linh quang của Lãnh Nguyệt, đồng thời hai cánh tay giống như hai cái lưỡi hái, đánh về phía hộ thể linh quang của Lãnh Nguyệt.

Hai tiếng vang trầm qua đi, hộ thể linh quang của Lãnh Nguyệt tan vỡ, hai tay Ba Ân xuyên thủng ngực Lãnh Nguyệt, đột nhiên xé một cái, một cái Nguyên Anh nhỏ bé bị Ba Ân bắt ra, trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai vài cái, nuốt xuống.

Lãnh Nguyệt thân tử đạo tiêu từ đây. Đơn đả độc đấu, nàng có lẽ có thể thoát thân, lấy ít địch nhiều, nàng hiển nhiên không phải đối thủ.

Lãnh Nguyệt vừa chết, Liêu Trọng Yến bị dọa mất vía, như vậy, nàng phải đối mặt bốn tu sĩ Hợp Thể công kích.

Liêu Trọng Yến còn chưa tự đại đến mức lấy một địch bốn. Nàng không kịp nghĩ nhiều, một con chim lửa màu vàng ròng đánh tới, còn chưa tới gần người, hư không vặn vẹo biến hình, mặt đất tự bốc cháy.

“Linh hỏa bậc sáu!”

Liêu Trọng Yến sắc mặt ngưng trọng, bấm pháp quyết, hư ảnh nữ tử trên đỉnh đầu nở rộ ra hào quang màu vàng óng chói mắt, bao phủ phạm vi trăm trượng.

Chim lửa màu vàng ròng va vào hào quang màu vàng óng, nhất thời trì trệ không tiến lên, ngay sau đó mấy món bảo vật lao vào hào quang màu vàng óng, cũng dừng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận