Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4591: Tin tức băng diễm bậc bảy

Nghĩ đến đây, sát tâm Lưu Dương càng nặng hơn.

Hắn bấm pháp quyết, con rối hạc xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, phát ra mấy ngàn lưỡi đao gió cỡ lớn sắc bén, lao thẳng đến Vương Thanh Phong.

Hư ảnh hình người trên đỉnh đầu Lưu Dương vung hai cánh tay, cỏ dại trên mặt đất tăng vọt, từng cây dây leo màu xanh phá đất chui ra, giống như những sợi roi dài màu xanh, quật về phía Vương Thanh Phong.

Trần Uyển Nhi khống chế trận pháp, công kích Đổng Tuyết Ly.

Vương Thanh Phong lấy ra con rối chim cắt vàng, ngoài thân con rối chim cắt vàng trào ra vô số hồ quang màu vàng, đập cánh, đón đỡ con rối hạc xanh.

“Con rối thú bậc sáu!”

Lưu Dương cả kinh biến sắc. Bọn họ là đạt được truyền thừa của Thiên Khôi Tán Nhân, vậy mới có được một con rối thú bậc sáu, đối phương chẳng những có phù binh Luyện Hư kỳ, còn có con rối thú bậc sáu, khẳng định là đệ tử tinh anh của thế lực lớn.

Ầm ầm ầm, một tràng tiếng nổ thật lớn vang lên, con rối chim cắt vàng cùng con rối hạc xanh va chạm, lôi quang màu vàng cùng linh quang màu xanh đan xen, sóng khí như thủy triều, lượng lớn cỏ cây bị sóng khí mạnh mẽ hất bay đi.

Vương Thanh Phong bấm pháp quyết, hư ảnh lưỡi đao khổng lồ trên đỉnh đầu hướng về hư không chém một cái, một tiếng đao rít chói tai vang lên, một mảng lớn đao khí màu đỏ càn quét ra, chém nát hết dây leo màu xanh lao tới, một ngọn lửa màu đỏ lan tràn ra, đốt dây leo màu xanh đến cặn cũng không còn.

Vương Thanh Phong cầm Phần Thiên Đao, hướng về hư không chém một cái, một đạo đao khí chọc trời màu đỏ chợt lóe lên lao ra, như một vầng mặt trời màu đỏ, mang theo nhiệt độ cao kinh người, lao thẳng đến đối diện.

Lưu Dương không dám sơ ý, há mồm phun ra một cây thước ngắn màu xanh, ném về phía trước, thước ngắn màu xanh nhất thời sáng lên hào quang màu xanh chói mắt, rơi trên mặt đất, mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng trưởng thành một cái cây cao chọc trời hơn ba trăm trượng, ngoài thân trải rộng linh văn màu xanh huyền ảo, như tự nhiên hình thành.

Thân cây cao chọc trời nhanh chóng lớn lên, hóa thành hai bàn tay màu xanh, bổ về phía đao khí màu đỏ.

“Keng” một tiếng, bàn tay màu xanh chặn đao khí màu đỏ, nhưng một ngọn lửa màu đỏ cũng theo đó lan tràn ra, mắt thấy sắp bao phủ cây cao chọc trời.

Cây cao chọc trời bên ngoài thân hào quang màu xanh đại phóng, hỏa diễm chợt hiện mà diệt.

Lưu Dương đang muốn làm phép công kích Vương Thanh Phong, nhíu mày, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu xanh, che ở trước người, một màn hào quang màu xanh bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Mấy chục tia sét màu vàng thô to từ trên trời giáng xuống, đánh lên tấm khiên màu xanh, hóa thành một mảng lôi quang màu vàng, bao phủ tấm khiên màu xanh.

Một bên khác, Trần Uyển Nhi đang khống chế trận pháp công kích Đổng Tuyết Ly, một cái ô nhỏ màu vàng lơ lửng ở đỉnh đầu, một mảng quầng sáng màu vàng bảo vệ toàn thân nàng.

Một đạo lôi quang màu vàng kim lóe lên, hiện ra con rối chim cắt vàng, con rối chim cắt vàng vừa hiện thân, hơn trăm quả cầu sét màu vàng bắn ra, lục tục đánh lên cái ô nhỏ màu vàng.

Ầm ầm ầm, lôi quang màu vàng bao phủ bóng người Trần Uyển Nhi, sóng khí như thủy triều.

Vương Thanh Phong lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu vàng kim, linh khí kinh người.

“Trung phẩm thông thiên linh bảo! Không ổn, đá trúng tấm sắt rồi.”

Lưu Dương kinh hô, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi.

Đối phương khẳng định là xuất thân thế lực lớn, hơn nữa là người nối nghiệp loại đó, vậy mà ngay cả trung phẩm thông thiên linh bảo cũng lấy ra được.

Hào quang màu vàng kim lóe lên, tấm gương nhỏ màu vàng phun ra một cột sét màu vàng thô to, lao thẳng đến Trần Uyển Nhi.

Cùng lúc đó, Vương Thanh Phong quát to một tiếng.

Lưu Dương nghe được tiếng này, cảm giác thức hải đau đớn vô cùng, ngũ quan vặn vẹo.

Cột sét màu vàng nhập vào trong lôi quang màu vàng, truyền ra một tiếng kêu thê thảm của nữ tử, móng vuốt con rối chim cắt vàng vươn vào trong lôi quang, Trần Uyển Nhi bay ngược ra ngoài, ngoài thân mặc một cái giáp đất màu vàng, sắc mặt tái nhợt, mặt xám mày tro.

Nàng còn chưa kịp đứng dậy, mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, một con rối vượn khổng lồ hình thể cực lớn sải bước lao về phía nàng, còn chưa tới gần người, đã tung hai nắm đấm, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, quyền ảnh màu vàng dày đặc bắn ra, hướng thẳng đến Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi cả kinh biến sắc, đang muốn thúc giục pháp tướng ngăn cản, một tiếng nam tử quát to vang lên ở bên tai nàng, thân thể yểu điệu của nàng run lên, ngũ quan vặn vẹo.

Chờ nàng phục hồi tinh thần, quyền ảnh màu vàng lục tục đánh lên thân thể của nàng, một tràng tiếng vang trầm qua đi, giáp đất màu vàng tan vỡ, nàng phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt.

Con rối vượn khổng lồ lao tới trước mặt Trần Uyển Nhi, vung hai cánh tay, đánh về phía Trần Uyển Nhi.

Ngoài thân Trần Uyển Nhi nở rộ hào quang màu vàng, bao phủ con rối vượn khổng lồ, con rối vượn khổng lồ tựa như bị định thân, không nhúc nhích.

“Phu nhân cẩn thận.”

Một giọng nam tử dồn dập vang lên.

Vừa dứt lời, một quả cầu sét màu vàng thật lớn từ trên trời giáng xuống, nện ở trên người Trần Uyển Nhi.

Một mảng lôi quang màu vàng thật lớn sáng lên, bao phủ bóng người Trần Uyển Nhi, truyền ra một tiếng nữ tử kêu thê thảm, sóng khí như thủy triều, vô số cát bay đá chạy bị sóng khí mạnh mẽ cuốn bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận