Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1669: Thiện ý của Tử Nguyệt tiên tử

Không qua bao lâu, lôi quan màu bạc tán đi. Thân thể lệ quỷ màu đen như ẩn như hiện, lúc nào cũng sẽ có thể tán loạn.

Phệ hồn kim thiền phát ra tiếng tê minh hưng phấn, lại từ trên người lệ quỷ kéo xuống từng trận lớn hắc quang.

Không qua bao lâu, lệ quỷ màu đen bị Phệ hồn kim thiền cắn nuốt hết. Phệ hồn kim thiền hưng phấn vuốt cánh, bay trở về bên người Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng, một mảng thần thức lớn ùa vào trong thức hải, thần thức của hắn tăng trưởng không ít.

“Rốt cuộc cũng giải quyết xong. Hải Đường, ngươi ở trên đảo bố trí trận pháp, về sau ngươi cứ ở lại tu luyện trên đảo này. Thuận tiện coi chừng cửa vào của di chỉ.”

Vương Trường Sinh thu hồi Phệ hồn kim thiền, nói với Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường lên tiếng, thả người bay về hướng đảo hoang.

Nàng bố trí tổng cộng năm bộ trận pháp. Một bộ trận pháp cấp bốn, bốn bộ trận pháp bậc ba. Chỗ hoang đảo này chính là động phủ của Diệp Hải Đường.

Nơi này âm khí dày đặc, nàng ở đây tu luyện, tốc độ tu luyện khẳng định sẽ nhanh hơn không ít.

Diệp Hải Đường dùng thời gian hơn một ngày, lúc này mới bố trí xong trận pháp.

“Cữu cữu, ta thủ tại nơi này, các ngươi dẫn tộc nhân vào đi! Ngay cả khi có Nguyên Anh tu sĩ đột kích, ta cũng có thể toàn thân trở ra.”

Diệp Hải Đường tin tưởng tràn đầy. Nơi này âm khí dày đặc, bố trí trận pháp quỷ đạo, có thể đề cao uy lực của trận pháp quỷ đạo.

Nàng tu luyện công pháp quỷ đạo, đấu pháp ở đây, nàng chiếm cứ ưu thế rất lớn.

“Kim phật chung cũng cho ngươi. Ngươi thủ lại ở đây, đừng để những người khác tới gần nơi này, chúng ta dẫn những người khác tiến vào.”

Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, rời khỏi cùng Tử Nguyệt tiên tử.

Diệp Hải Đường bấm niệm pháp quyết, âm phong dâng lên mãnh liệt. Âm khí cuồn cuộn hội tụ từ bốn phương tám hướng, che kín cả toà hoang đảo. Ngay cả khi có Nguyên Anh tu sĩ đến, cũng không thể nào tra ra được tình huống trong đảo. Dù sao thần thức tiến vào nơi này cũng bị ảnh hưởng.

Diệp Hải Đường nâng bước đi trên hoang đảo. Nàng còn chưa đi được bao xa, vô sô cốt thủ màu trắng chui ra từ mặt đất, nhanh như chớp chụp lấy hai chân nàng.

Diệp Hải Đường cũng không thi triển thủ đoạn nào khác. Bên ngoài thân sáng lên một trận màu đen chói mắt, cốt thủ màu trắng va chạm vào mảng sáng màu đen, giống như gặp phải khắc tinh vậy, nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ. Đồng thời từ mặt đất truyền ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết.

Tay áo nàng run lên, Bách quỷ tiên bắn ra, nhập vào mặt đất biến mất không thấy!

Oành đùng đùng!

Mấy chục con cốt thi màu trắng từ dưới mặt đất chui ra, hốc mắt chúng nó đều có một đoàn hoả diễm lớn bằng trứng chim.

Bách quỷ tiên chợt hoá thành một mặt quỷ dữ tợn, nhẹ nhàng hít một cái. Một đoàn lục quang màu xanh bay ra từ bên trông cốt thi, nhập vào miệng quỷ, biến mất không thấy.

Mấy chục con cốt thi bỗng hoá thành hài cốt, rơi trên mặt đất.

Diệp Hải Đường đi lên phía trước, nhặt lên mấy khối hài cốt màu trắng, thần sắc có chút hưng phấn.

“Cốt thi được âm khí nuôi dưỡng nhiều năm, quả thật là tài liệu luyện khí tuyệt hảo. Không lấy để luyện chế cốt thi thì rất đáng tiếc.”

Quỷ vật chia làm rất nhiều loại, nghiêm khắc màu nói cốt thi là quỷ vật phụ thuộc trên hài cốt. “Hoàng tuyền bí điển” có ghi lại một môn pháp môn bồi dưỡng thi pháp. Nếu có nhiều hài cốt tốt, thậm chí Diệp Hải Đường có thể luyện chế ra một con cốt thi Nguyên Anh kỳ.

Diệp Hải Đường đi về hướng trung ương đảo nhỏ. Một đường đi tới, nàng giết không ít quỷ vật cấp thấp.

Sau khi trở lại phường thị, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử dẫn theo hơn một trăm tộc nhân rời khỏi phường thị.

Ra khỏi phường thị, Tử Nguyệt tiên tử lấy ra một phi chu tối đen như mực, nháy mắt trướng dài đến hơn mười trượng.

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc. Hắn nhớ rõ trong bảo khố Trấn Hải tông không có pháp bảo phi hành. Tử Nguyệt tiên tử cố ý luyện chế pháp bảo phi hành này sao?

Sau khi mọi người đều lên phi chu màu đen, Tử Nguyệt tiên tử bấm niệm pháp quyết, phi chu màu đen toả ra cuồn cuộn sương mù, che lấp mọi người.

Vương Trường Sinh sử dụng thần thức tra xét, thần thức bị chặn lại.

Hắn có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Tử Nguyệt tiên tử một cái. Hắn có thể xác định, Tử Nguyệt tiên tử chính là cố ý luyện chế phi hành pháp bảo này. Mục đích là để thuận tiện cho Vương Trường Sinh di chuyển tộc nhân tiến vào di chỉ Trấn Hải tông. Nếu để thoả mãn nhu cầu cá nhân, pháp bảo phi hành hẳn nên chú trọng tốc độ chứ không phải ẩn nấp.

Tử Nguyệt tiên tử là Nguyên Anh tu sĩ, nàng không phải nô bộc Vương gia, không có nghĩa vụ và trách nhiệm làm việc gì cho Vương gia. Nhưng nàng vẫn làm, tốn công luyện chế một món phi hành pháp bảo, để thuận tiện cho Vương Trường Sinh di chuyển tộc nhân.

Nàng dựa vào điều gì? Đơn thuần giúp Vương Trường Sinh sao? Hay là có nguyên nhân khác?

Vương Trường Sinh có chút không thể đoán ra. Nhưng hành động này của Tử Nguyệt tiên tử, làm cho hảo cảm của hắn với nàng tăng lên nhiều.

Tử Nguyệt tiên tử không giữ lại gì truyền thụ cho Vương Trường Sinh khôi lỗi thuật. Hiện tại lại luyện chế pháp bảo phi hành, để thuận tiện cho Vương Trường Sinh di chuyển tộc nhân.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử trước tiên đi dạo một vòng những địa phương khác. Sau khi xác nhận không có tu sĩ theo sau, mới đổi phương hướng bay đến Vạn Quỷ hải vực.

Tốc độ phi chu màu đen rất nhanh. Từ bên ngoài nhìn lại, chỉ là một đoàn vân màu đen đang bay qua trời cao, không thể thấy rõ ràng là vật gì.

Gần nửa tháng sau, bọn họ đi đến điểm đến. Tử Nguyệt tiên tử biến đổi pháp quyết, phi chu màu đen biến mất không thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận