Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2727: Bàn giao công việc, chuẩn bị rời khỏi (1)

“Ta tạm thời không có dự tính gì, cứ ở lại chỗ này vậy!”

Bạch Linh Nhi khẽ cười nói.

Lúc này, một đạo độn quang màu vàng từ xa xa bay tới, dừng trước mặt Vương Thanh Sơn, chính là thạch linh.

Nơi này vốn có hai con Lôi hoả sư cấp bốn thượng phẩm. Thạch linh dẫn dắt một con rời đi, Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi giả quyết con còn lại, phân tán xử lý.

Thạch linh buông bàn tay, lộ ra một viên yêu đan hai màu đỏ và bạc.

“Làm không tồi.”

Vương Thanh Sơn lên tiếng khen ngợi, thu hồi yêu đan.

Bạch Linh Nhi ngắt lấy năm quả Cửu dương kim ly, không đụng vào cây. Dù sao nàng cũng không biết mình có thể rời khỏi nơi này hay không. Nếu có thể rời khỏi đây thì quay lại dời đi cũng không muộn.

Nàng đưa cho Vương Thanh Sơn ba quả Cửu dương kim ly. Vương Thanh Sơn cũng không nói gì thêm, nhận lấy.

Hai người nhảy lên vai thạch linh, thạch linh đi nhanh về phía xa xa.

Một lúc lâu sau, thạch linh xuất hiện trong một sơn cốc thông suốt tứ phương, trong cốc có hai cửa động lớn tầm một trượng.

Nơi này linh khí dư thừa, Vương Thanh Sơn tính đánh sâu vào Hoá Thần kỳ ở đây. Người là vật sống cây là vật chết, nếu không thể rời khỏi nơi đây, còn không bằng an tâm tu luyện, toàn tâm đánh sâu vào Hoá Thần kỳ.

Nói không chừng sau khi đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, Vương Thanh Sơn có thể rời khỏi nơi này.

“Ta bế quan đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, ngươi tự sắp xếp đi!”

Vương Thanh Sơn nói xong lời này, đi nhanh về hướng sơn động phía trước.

Sơn động không lớn, đi không tới trăm bước đã đến tận cùng.

Vương Thanh Sơn bày ra ba bộ trận pháp bậc bốn, khoanh chân ngồi xuống.

“Hy vọng sớm ngày thoát khỏi nơi đây, quay về gia tộc. Cửu thúc và cửu thẩm chắc lo lắng muốn chết rồi.”

Vương Thanh Sơn tự lẩm bẩm, thở dài một hơi, nhắm hai mắt.

Rất nhanh, quanh thân Vương Thanh Sơn bị một mảng sáng mờ màu xanh che kín. Tiếng kiếm minh đại thính, nhiều điểm thanh quang mạnh mẽ xuất hiện, hoá thành một thanh phi kiếm màu xanh.



Tổng đàn Thiên Hồ giới, một toà linh dược viên.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng trước Huyền Thiên tiên đằng, sắc mặt ngưng trọng.

Bọn họ dùng hai năm thời gian, lợi dụng Kiền quang cảm linh trận tìm kiếm Vương Thanh Sơn, đáng tiếc chưa thể cứu được Vương Thanh Sơn.

Bọn họ không còn bao nhiêu thời gian, đã gần tới thời điểm phải quay về Đông Ly giới.

Trước khi quay về Đông Ly giới, bọn họ muốn lợi dụng bí thuật, di dời Huyền Thiên tiên đằng tới Thanh Liên đảo.

Huyền Thiên tiên đằng không phải linh thực bình thường. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tìm đọc lượng lớn điển tịch, nắm chắc trong tay mới dám di thực Huyền Thiên tiên đằng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mỗi người lấy ra một mặt trận bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Mặt đất kịch liệt chớp động, lượng lớn đất đá rơi xuống.

Oành đùng đùng!

Vang lên một tiếng nổ làm thiên hôn địa ám, mặt đất chỗ Huyền Thiên tiên đằng kịch liệt chớp động. Mặt đất xé rách mở ra, xuất hiện một khe hở thật dài.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tiếp tục đánh vào mấy đạo pháp quyết, cả ngọn núi bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.

Để cẩn thận, Vương Trường Sinh tính dời cả toà linh sơn đến Thanh Liên sơn. Làm như vậy có thể đảm bảo khả năng sống sót của Huyền Thiên tiên đằng.

Vương Trường Sinh lấy ra một toà tiểu tháp thanh quang lập loè, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Tiểu tháp màu xanh hào quang đại trướng, phun ra một mảng sáng mờ màu xanh, cuốn cả toà linh sơn vào bên trong.

Vương Thanh Thiến và Diệp Hải Đường từ phía xa bay tới, sắc mặt ngưng trọng.

“Thanh Thiến, Hải đường, chúng ta phải quay về Đông Ly giới. Các ngươi tiếp tục ở lại Thiên Hồ giới, nhất định phải cứu Thanh Sơn ra. Về sau gia tộc đều kính nhờ các ngươi.”

Thanh âm Vương Trường Sinh trầm trọng.

“Yên tâm đi! Cha, ta và Hải Đường biểu muội nhất định sẽ tìm Thất ca về.”

Vương Thanh Thiến cam đoan nói, Vương Thanh Sơn chưa rõ sống chết, trong lòng nàng cũng không yên ổn.

“Đúng vậy! Cữu cữu, cữu nương, các ngươi yên tâm đi! Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm Thanh Sơn biểu ca.”

Diệp Hải Đường phụ hoạ nói.

Vương Anh Kiệt đã kết anh, lực lượng tinh nhuệ của Vương gia đều ở Đông Ly giới. Nếu không sẽ không trấn được cục diệ. Nơi có càng nhiều tài nguyên tu tiên cần có nhiều tu sĩ cấp cao toạ trấn.

Vương Trường Sinh vui mừng gật đầu, lấy ra Phi long tại thiên đồ, nhảy lên. Ba người Uông Như Yên cũng theo sát phía sau.

Muốn cứu Vương Thanh Sơn ra, phải có cả Kiền quang cảm linh trận và Phá thiên trảm linh nhận, thiếu một thứ cũng không được.

Vương Trường Sinh tính đưa Phá thiên trảm linh nhận cho Vương Thanh Thiến và Diệp Hải Đường để các nàng tiếp tục tìm kiếm Vương Thanh Sơn.

Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên, Phi long tại thiên đồ hoá hành một đạo linh quang màu xanh biến mất ở phía chân trời.



Đông Ly giới, Thanh Liên đảo.

Bách Linh phong, Vương Thanh Linh ngồi bên trong thạch đình, Vương Mạnh Phần đang báo cáo với nàng điều gì đó.

“Không nghĩ tới trong lúc ta bế quan đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Còn chưa có tin tức của Thất ca sao?”

Vương Thanh Linh nhíu mày nói. Nàng và Vương Thanh Sơn có cảm tình rất tốt, đương nhiên hy vọng Vương Thanh Sơn bình an trở về.

“Vẫn chưa có. Nhưng hồn đăng bản mạng của lão tổ tông ở gia tộc vẫn chưa tắt, chứng tỏ rằng Thanh Sơn lão tổ tông vẫn còn sống.”

Vương Mạnh Phần chi tiết bẩm báo.

“Không được, ta phải đi Thiên Hồ giới một chuyến mới được.”

Vương Thanh Linh dự tính đi Thiên Hồ giới tìm Vương Thanh Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận