Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3705: Nộp lên bảo vật (2)

Liễu Thiên Diễm đang nói cái gì, mặt đất kịch liệt chớp lên.

“Không tốt, bọn hắn muốn dời hòn đảo về mặt biển, xem ra hai tên đó chưa đoạt xá thành công, nếu không sẽ không làm như vậy. Ngươi muốn hợp tác hay trở mặt?”

Kim Sát Chân Nhân sắc mặt ngưng trọng, không nhắc lại Nhân tộc từ mẫn cảm này nữa.

Sắc mặt Liễu Thiên Diễm lúc sáng lúc tối, trầm ngâm một lát, nói: “Lão phu có thể hợp tác với ngươi, nhưng ta làm sao biết ngươi sẽ không bán đứng ta?”

“Chúng ta ai cũng tin không nổi ai, hạ cấm chế lẫn nhau thì thôi. Ta trở mặt với ngươi, không có lợi ích gì, hợp tác với ngươi, ta có lợi rất lớn. Vì bày tỏ thành ý, ta cho ngươi một món trung phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự nữa.”

Kim Sát Chân Nhân phất tay áo, một tấm khiên hình tròn ánh sáng màu vàng kim ảm đạm bay ra, mặt ngoài tấm khiên có hơn mười vết nứt nhỏ, chỗ viền có một vết mẻ to bằng miệng bát, bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng còn có thể sử dụng, năng lực phòng ngự so với hạ phẩm thông thiên linh bảo bình thường vẫn tốt hơn nhiều.

“Được, một lời đã định, nhớ kỹ lời ngươi nói.”

Liễu Thiên Diễm đáp ứng.

...

Phi Long điện, Uông Như Yên và Vương Mạnh Bân đứng ở trong gian phòng đá thứ nhất.

Tu sĩ Hợp Thể phá cấm động tĩnh quá lớn, lấy lực lượng của trận pháp, có thể ngăn cản thời gian rất lâu, nhưng như vậy, cho dù bọn họ nộp lên hòn đảo, nhắm chừng cũng sẽ dẫn tới tu sĩ Hợp Thể mất hứng. Trên đảo còn có không ít linh mộc cùng linh dược nhiều năm tuổi, dù sao cũng phải để lại cho tu sĩ cấp cao khác một ít.

Đừng nói vơ vét hết, cho dù là vơ vét hơn phân nửa, bọn họ cũng sẽ dẫn tới nhiều người tức giận. Người bên ngoài công kích cửa vào lâu như vậy, dù sao cũng phải có một chút thu hoạch.

Ngoài ra, nàng cũng muốn thu hồi trận pháp bậc bảy, phải di chuyển hòn đảo về mặt biển.

...

Đáy biển, đám người Lưu Thanh Phong đang công kích thềm biển, thềm biển kịch liệt chớp lên, nước biển kịch liệt quay cuồng.

“Không tốt, mau tránh đi.”

Lưu Thanh Phong vội vàng tránh đi, nhỡ đâu là cấm chế công kích, vậy thì phiền toái.

Mọi người nhao nhao tránh đi, có xa bao nhiêu chạy xa bấy nhiêu.

Một đạo ánh sáng màu lam thô to từ đáy biển bay ra, lao thẳng lên trời.

Sau khi ánh sáng màu lam tan đi, một hòn đảo khổng lồ xuất hiện ở trên mặt biển, một màn nước màu lam nhạt che kín cả hòn đảo.

Uông Như Yên và Vương Mạnh Bân đứng ở cửa Phi Long điện, ánh mắt ngưng trọng. Nếu là người Trấn Hải cung chạy tới, nọ\vậy là có thể mở ra trận pháp, thỉnh bọn họ đi vào.

Rất nhanh, đám người Lưu Thanh Phong và Bạch Nhược Hàn liền từ đáy biển bay ra.

Bởi vì trận pháp, bọn họ thấy không rõ tình hình trên đảo, Uông Như Yên có thể nhìn thấy Lưu Thanh Phong.

“Lưu sư bá, chúng ta phát hiện động phủ tọa hóa của một vị tu sĩ cấp cao, xin Lưu sư bá kiểm tra thu nhận.”

Uông Như Yên cao giọng nói, đánh vào một pháp quyết về phía trận bàn.

Màn nước màu lam nổi lên một trận gợn sóng, xuất hiện một lỗ hổng lớn mấy trượng.

“Lưu đạo hữu, ngươi sẽ không là muốn chiếm lấy một tòa động phủ này chứ? Người của chúng ta cũng ở bên trong, ai gặp người đó có phần.”

Bạch Nhược Hàn tựa cười mà không cười nói, cái này không phải thứ Vương gia độc chiếm, hắn tự nhiên có phần.

Lưu Thanh Phong hơi cân nhắc, cười ha ha, nói: “Đây là điều tất nhiên, nhưng chúng ta đi vào là được, người khác lưu lại ở bên ngoài trước.”

Tu sĩ Hợp Thể vơ vét trước một lần, thứ còn lại cho tu sĩ Luyện Hư sau.

Hai người bay vào lỗ hổng, xuất hiện ở trên không hòn đảo.

Uông Như Yên tung người bay tới, truyền âm báo cáo cho Lưu Thanh Phong, lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu lam, giao cho Lưu Thanh Phong.

Trong nhẫn trữ vật có hơn một trăm khối cực phẩm linh thạch, mười cây linh dược vạn năm, trong đó có ba cây linh dược ba vạn năm, Thiên Hồn U Liên một cây cũng chưa cho, sau này còn phải cho Trần Nguyệt Dĩnh một phần.

Lưu Thanh Phong quản thế lực Trấn Hải cung một mảng hải vực này, hiếu kính hắn là cần thiết. Trần Nguyệt Dĩnh là thủ lãnh phe phái phi thăng, cũng phải cho một phần, về phần cho bao nhiêu, vậy thì xem Uông Như Yên.

Người khác không biết bọn họ đạt được bao nhiêu thứ tốt, dù sao bốn người bọn Liễu Thiên Diễm cũng vào rồi, có thể nói là bọn họ đã lấy đi không ít thứ tốt.

Thần thức Lưu Thanh Phong đảo qua, hài lòng gật gật đầu, nói: “Uông sư điệt, ngươi làm rất không tồi, sau khi trở về, có trọng thưởng, các ngươi đã lập công lớn, tông môn sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Lời này là nói cho Uông Như Yên nghe được, cũng là nói cho Bạch Nhược Hàn nghe được.

Bạch Nhược Hàn chưa nói gì, tung người hướng tới một ngọn núi cao bay đi.

Uông Như Yên còn để lại một ít linh dược vạn năm, nếu một cây linh dược vạn năm cũng không đạt được, Bạch Nhược Hàn khẳng định sẽ tìm Vương gia gây phiền toái.

“Không có thượng phẩm thông thiên linh bảo?”

Lưu Thanh Phong truyền âm nói, giọng điệu gấp gáp.

“Thực không có, Phi Long Tán Nhân luyện chế ba phân thân, Phi Long Tán Nhân chết ở dưới đại thiên kiếp, ba phân thân vì tranh đoạt bảo vật đánh nhau to, đại đa số bảo vật đều hủy diệt rồi.”

Uông Như Yên nói đơn giản một lần chuyện ba phân thân.

Lưu Thanh Phong nửa tin nửa ngờ. Cho dù đạt được thượng phẩm thông thiên linh bảo, Uông Như Yên cũng nộp lên Trần Nguyệt Dĩnh đổi lấy tài nguyên tu tiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận