Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3260: Nguyệt Kiều quay về Thanh Liên đảo thiên hàng nhạc phụ

Vương Thu Cự đã kết anh, hắn là luyện khí sư cấp bốn, Vương Trường Sinh khi rảnh rỗi, sẽ chỉ điểm Vương Thu Cự luyện khí.

Gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, không thể thiếu nhân tài kỹ nghệ.

Vương Thu Cự là con trai của Vương Thanh Phong, bọn họ đều là luyện khí sư, chẳng qua Vương Thu Cự không cố chấp như Vương Thanh Phong, làm người xử thế mạnh hơn Vương Thanh Phong nhiều.

Sau nửa canh giờ, Vương Thu Cự biến đổi pháp quyết, lửa cháy ở đáy đỉnh lô màu đỏ chợt tán loạn, nắp đỉnh bay lên, ba lá cờ lệnh hào quang màu đỏ lưu chuyển không chừng bay ra, mặt cờ cùng cột cờ trải rộng bùa huyền ảo, linh khí kinh người, hiển nhiên là linh bảo.

“Tổ phụ, thành công rồi.”

Vương Thu Cự đứng dậy, hưng phấn nói.

Bộ linh bảo độ khó luyện chế tương đối khó. Trước đó, hắn đều là luyện chế từng món linh bảo.

Vương Trường Sinh vẫy một tay, ba cây cờ lệnh màu đỏ bay về phía hắn, rơi ở trên tay hắn.

Vương Trường Sinh cẩn thận đánh giá ba cây cờ lệnh màu đỏ, lộ vẻ mặt khen ngợi, tán dương: “Không sai, so với ta mạnh hơn nhiều, ta ở tuổi cùng tu vi này của ngươi, không cách nào luyện chế ra cả bộ linh bảo.”

“Đều là tổ phụ cùng cha dạy có phương pháp, cháu còn có rất nhiều điều không đủ, cần học tập tổ phụ cùng cha nhiều hơn.”

Vương Thu Cự khiêm tốn nói, vẻ mặt cung kính.

Vương Trường Sinh rất hài lòng thái độ của Vương Thu Cự, đang muốn nói cái gì, trong lòng hắn sáng lên một đạo hào quang màu lam, lóe lên không ngừng.

Hắn từ trong lòng lấy ra một cái vỏ sò hào quang màu lam lấp lánh, mặt ngoài vỏ sò lóe lên phù văn, đánh vào một pháp quyết, thanh âm vui vẻ của Tôn Nguyệt Kiều chợt vang lên: “Cha, con đã trở về, con cầm về Cửu Khúc Ngọc Hư Đan.”

Đôi mắt Vương Trường Sinh sáng ngời, hắn không ngờ Tôn Nguyệt Kiều trở về nhanh như vậy.

Hắn mở ra cửa chính phòng luyện khí, Tôn Nguyệt Kiều đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Cha, đây là Cửu Khúc Ngọc Hư Đan, có thể chữa trị thương thế của mẹ.”

Tôn Nguyệt Kiều lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vui vẻ gật gật đầu, phân phó: “Đi, vừa đi vừa tán gẫu, nói xem con là như thế nào kiếm được Cửu Khúc Ngọc Hư Đan.”

Thương thế của Uông Như Yên rất nghiêm trọng, ở trên chợ có đan dược có thể chữa khỏi, nhưng thường thường là trên hội đấu giá cỡ lớn mới có thể nhìn thấy. Vương gia luôn luôn lưu ý, cũng chưa thu thập được.

Trấn Hải cung truyền thừa lâu đời, khẳng định có linh đan diệu dược chữa cho Uông Như Yên, chỉ xem trả giá bao nhiêu.

Vương Trường Sinh cũng đã tính cho trường hợp xấu nhất, thật sự không được, dùng nửa trang Thiên Hư Ngọc Thư đi thay đổi, không ngờ Tôn Nguyệt Kiều rất thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ vừa chạy đi chỗ ở của Uông Như Yên, Tôn Nguyệt Kiều vừa báo cáo chi tiết tình huống mình kiếm được Cửu Khúc Ngọc Hư Đan.

Đề cử hạ, truy thư thật sự dùng tốt, nơi này mọi người đi mau có thể thử xem đi.

Nghe xong Tôn Nguyệt Kiều kể, Vương Trường Sinh hài lòng gật gật đầu, khen: “Làm không tệ, Nguyệt Kiều, con có thể gả đến Vương gia chúng ta, là phúc của Vương gia chúng ta.”

“Đây đều là điều con nên làm, con tự tiện chủ trương, lấy danh nghĩa cha mẹ, muốn tổ chức lễ mừng, còn xin cha trách phạt.”

Tôn Nguyệt Kiều mở miệng thỉnh tội.

“Trách phạt? Cha thưởng cho con còn không kịp! Sao có thể trách phạt con. Con làm tốt lắm, cứ làm theo con nói đi! Năm mươi năm sau tổ chức lễ mừng.”

Vương Trường Sinh cười nói. Tôn Nguyệt Kiều năng lực xuất sắc, vượt qua hắn đoán trước, về sau nhân tình lui tới cùng thế lực khác, đều để Tôn Nguyệt Kiều xử lý.

“Cha, lục đệ cùng lục đệ muội còn chưa trở về sao?”

Tôn Nguyệt Kiều hỏi tình huống Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly.

“Bọn họ đi đất liền, không nhanh như vậy về được.”

Vương Trường Sinh giải thích.

Không qua bao lâu, bọn họ bay đáp ở cửa một tòa cung điện màu lam cao hơn hai mươi trượng, Vương Trường Sinh bước vào, tới một gian mật thất, Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên giường Thanh Diễm Ngọc, hai tay kết ấn, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.

Trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng, Uông Như Yên vẫn rất suy yếu.

“Phu nhân, đây là Cửu Khúc Ngọc Hư Đan Nguyệt Kiều từ Trấn Hải cung lấy về, có trợ giúp đối với thương thế của nàng.”

Vương Trường Sinh từ bình sứ màu xanh đổ ra một viên thuốc màu bạc nhạt, mặt ngoài viên thuốc có chín hoa văn huyền ảo, tản mát ra một hương thơm kỳ lạ.

Uông Như Yên ăn vào Cửu Khúc Ngọc Hư Đan, vận công luyện hóa dược lực.

Vương Trường Sinh đặt bình sứ màu xanh xuống, cùng Tôn Nguyệt Kiều lui ra ngoài, để Uông Như Yên tĩnh tâm chữa thương.

Trư Long phường thị.

Một căn nhà yên tĩnh, Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly ngồi ở trong một đình đá màu xanh.

Vương Thanh Phong vẻ mặt đầy u sầu. Hắn đã tham gia mấy hội đấu giá cùng hội trao đổi, ngay cả bóng dáng Hổ Nguyên Quả cũng chưa nhìn thấy, hắn ra giá cao treo giải thưởng, cũng chưa nhìn thấy Hổ Nguyên Quả.

“Không biết tẩu tử kiếm được linh đan diệu dược chưa, ta thật vô dụng.”

Vương Thanh Phong thở dài nói, vẻ mặt đầy áy náy.

Uông Như Yên bị thương nặng, hắn kẻ làm con này không thể giúp được việc gì cả.

“Phu quân, cái này không trách chàng, chúng ta đã cố hết sức, cha sẽ hiểu cho chúng ta.”

Đổng Tuyết Ly an ủi.

“Bỏ đi, chúng ta đi nơi khác đi dạo, nói không chừng có thể kiếm được Hổ Nguyên Quả hoặc linh đan diệu dược khác.”

Vương Thanh Phong tính rời khỏi nơi này, đi nơi khác chuyển động một chút, không kiếm được linh đan diệu dược, hắn thật sự xấu hổ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận