Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4338: Vương Xuyên Minh tính kế

Trong tu sĩ Nhân tộc ở đây không có tu sĩ Vương gia, muốn nói tu sĩ Nhân tộc giao tình không tệ với Vương gia, cũng chỉ Hứa Băng Băng cùng Lam Phúc Không.

Đặng Tuyết Di lấy một địch hai, căn bản không phải đối thủ, mệt mỏi ứng phó.

Hơn một ngàn quả cầu lửa màu đỏ to như căn phòng đập tới trước mặt, một làn sóng nhiệt kinh người đánh tới trước mặt, làm người ta cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Đặng Tuyết Di không dám sơ ý, bấm pháp quyết, hai tay hư ảnh nữ tử trên đỉnh đầu hướng về hư không cắt một cái, nở rộ ra một vầng sáng màu trắng, bao phủ phạm vi trăm trượng.

Quả cầu lửa màu đỏ va chạm vào vầng sáng màu trắng, bốc lên một làn sương trắng, nhanh chóng tán loạn, giống như gặp khắc tinh.

Một trận gió tanh thổi qua, ông lão áo bào xám đột nhiên xuất hiện ở phía sau Đặng Tuyết Di, hư ảnh Dạ Xoa há mồm phun ra một làn sóng âm màu xám, đánh lên trên thân hư ảnh nữ tử, hư ảnh nữ tử nhoáng lên một cái, vầng sáng màu trắng tan vỡ.

Cùng lúc đó, một quả cầu lửa màu đỏ to bằng ngọn núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, nện ở trên hư ảnh nữ tử.

Lửa hừng hực bao phủ pháp tướng của Đặng Tuyết Di, ông lão áo bào xám vung lưỡi hái màu xám trên tay, bổ lên hư ảnh nữ tử, hư ảnh nữ tử bị chém thành hai nửa, hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn.

Đặng Tuyết Di phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt xuống.

Tay phải hư ảnh Dạ Xoa bổ về phía Đặng Tuyết Di, một tiếng vang trầm cất lên, Đặng Tuyết Di bay ngược đi, nện thật mạnh lên mặt đất, cũng may có hộ thể linh quang bảo hộ, nàng cũng không có gì đáng ngại lắm.

Sắc trời tối xuống, một ấn tỳ khổng lồ màu đỏ bị lửa cháy hừng hực bao bọc từ trên trời giáng xuống, đập về phía Đặng Tuyết Di.

Đặng Tuyết Di đang muốn tránh đi, một tiếng nam tử quát to vang vọng trời đất cất lên, Trấn Thần Hống.

Trấn Thần Hống của Vương gia là công kích không phân biệt, Đặng Tuyết Di chỉ Luyện Hư sơ kỳ, căn bản chịu không nổi, đầu đau muốn nứt.

Nàng còn chưa khôi phục tỉnh táo, ấn tỳ khổng lồ màu đỏ liền đập xuống.

Ầm ầm ầm, mặt đất kịch liệt nhoáng lên một cái.

Một Nguyên Anh nhỏ bé từ lòng đất bay ra, ngũ quan Nguyên Anh nhỏ bé giống Đặng Tuyết Di.

“Lưu sư tỷ cứu ta.”

Trên tay Nguyên Anh nhỏ bé ôm một cây thước ngọc màu trắng, bay về phía Lưu Vũ Hàm.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một bàn tay màu đỏ bỗng dưng hiện lên, bổ về phía Nguyên Anh nhỏ bé.

Nguyên Anh nhỏ bé đang muốn khống chế bảo vật ngăn cản, lại một tiếng nam tử quát to đinh tai nhức óc vang lên.

Nguyên Anh nhỏ bé phát ra một tiếng hét thảm, thân thể run rẩy một cái, bị bàn tay màu đỏ đập vỡ nát.

Lưu Vũ Hàm sắc mặt lạnh lùng, mặt đầy sát khí, nhìn về phía Vương Xuyên Minh.

Vương Xuyên Minh coi như không thấy, hướng Hứa Băng Băng hô: “Hứa tiên tử mau rút!”

Trường đao màu vàng trong tay hắn bổ về phía hư không, hơn ngàn đạo đao khí sắc bén thổi quét ra, chém về phía phụ nhân váy vàng.

Hắn ra tay trợ giúp Hứa Băng Băng, lúc này mới thi triển Trấn Thần Hống, danh chính ngôn thuận, ai cũng không bắt lỗi được.

Tô Thanh Hành chơi xỏ Vương Xuyên Minh một lần, Vương Xuyên Minh vẫn luôn nhớ việc này, có cơ hội chơi xỏ đệ tử Lãnh Diễm phái, hắn tự nhiên sẽ không khách khí.

Phụ nhân váy vàng nghe được thanh âm này, khẽ nhíu lông mày lá liễu, ảnh hưởng rất nhỏ. Ngón tay nàng điểm nhẹ một cái, tấm khiên màu vàng trước người nở rộ linh quang, chặn đao khí màu vàng đánh tới.

“Vương đạo hữu cẩn thận!”

Một tiếng nam tử dồn dập vang lên ở bên tai Vương Xuyên Minh.

Vừa dứt lời, một quả cầu lửa màu đỏ thật lớn từ trên trời giáng xuống, nện ở trên người Vương Xuyên Minh.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, lửa hừng hực bao phủ bóng người Vương Xuyên Minh, một trận gió tanh thổi qua, ông lão áo bào xám bỗng dưng hiện lên, há mồm phun ra một làn sóng âm màu xám, đồng thời vung lưỡi hái màu xám, bổ về phía Vương Xuyên Minh.

Một tiếng vang trầm cất lên, Vương Xuyên Minh bay ngược ra ngoài, màn hào quang màu vàng tan vỡ, sắc mặt tái nhợt, mặt xám mày tro, thoạt nhìn có chút chật vật.

Tiếng xé gió nổ vang, một hư ảnh nắm đấm xám xịt chợt lóe mà tới, đánh về phía Vương Xuyên Minh.

Vương Xuyên Minh vội vàng vung đao nghênh đón, chém hư ảnh nắm đấm màu xám vỡ nát, hắn cũng bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Hắn không giận mà còn cười, như vậy càng tốt, cho dù ngày sau bị thẩm vấn, Vương Xuyên Minh càng đẩy đủ lý do hơn, hắn giúp Hứa Băng Băng lọt vào dị tộc tu sĩ vây công, Đặng Tuyết Di là vận khí không tốt, không phải Vương Xuyên Minh cố ý hại nàng.

Lam Phúc Không thấy toàn bộ quá trình, nhíu mày, trong mắt tràn đầy nét kiêng kị.

Hắn nhìn ra được, Vương Xuyên Minh là cố ý hại Đặng Tuyết Di, về phần Vương Xuyên Minh vì sao chơi xỏ Đặng Tuyết Di, Lam Phúc Không không rõ, có lẽ là ân oán của Vương gia cùng Lãnh Diễm phái, cũng có thể là ân oán tư nhân của Vương Xuyên Minh cùng Đặng Tuyết Di.

Vì ân oán bản thân, thiếu chút nữa hại chết chính mình, vậy mà còn cười được, Vương Xuyên Minh là một tên điên, trêu chọc ai cũng đừng trêu vào hắn.

Ông lão áo bào xám còn muốn tiếp tục công kích Vương Xuyên Minh, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, một lưỡi đao khổng lồ màu lam bắn nhanh đến.

Ông lão áo bào xám vội vàng vung lưỡi hái màu xám, nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận